Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 91: Meo meo -3-




Kỷ Từ không quan tâm tài khoản mình giết không dưới mười lần, trừ khi có người xúc phạm mình, cậu sẽ không để ý đến ai, nếu cậu có tâm trả thù thì có thể ngồi chờ khi nào đối phương login thì giết.
Lần này nhân dịp nghỉ ngơi vào server mới chơi một lát, Kỷ Từ không muốn gây chuyện, giết xong người chơi cấp độ tiểu học thì vào điểm dịch chuyển đánh quái vật, thăng lên cấp cao nhất ở server rồi offline đi ngủ.
Kỷ Từ khó được có giấc ngủ ngon, Hoắc Tây bị giết chết đi sống lại thì không thoải mái như vậy.
Bình thường Hoắc Tây hay làm nũng nhưng thật ra tính cách có hơi bướng bỉnh, nóng nảy.
Tài khoản game anh trai Hoắc Văn Chi mới cho, còn chưa kịp chơi đã bị Ôn văn nho nhã đạp chết, bị quất roi khiến cậu nhóc có bóng ma tâm lý.
Cho nên buổi tối Hoắc Tây quay lại nhà cũng không ăn cơm, công tử tiểu Hoắc bình thường không được việc gì, được cái danh đệ nhất cơm tự giam mình trong phòng chơi game.
Thao tác của cậu nhóc vẫn gà, chưa thích ứng được hình thức 3D, đi đường cũng bị trượt chân, chóng mặt. Chơi cây súng nửa tiếng, không đánh ra sát thương gì lớn, lại vì vung súng quá nhiều mà choáng váng.
*
Phụ huynh nhà họ Hoắc đều ở đây, vừa nghe tối nay Hoắc Văn Chi rảnh về nhà ăn cơm liền đến, phu nhân Hoắc không nhốt mình trong phòng, bữa tối tự bà chuẩn bị.
Bàn ăn dài, ba người ngồi, không ai nói chuyện, có thể thấy được phụ huynh nhà họ Hoắc không quá thân với con trai.
Nhà họ Hoắc có ba đứa con, con nhỏ nhất mới mười một tuổi.
Con lớn nhất đi theo đường của ông Hoắc, ít khi thấy người. Lúc chưa sinh Hoắc Tây hai người liền trông cậy vào Hoắc Văn Chi có thể ở bên bà Hoắc, nhưng kết quả không được như ý.
Hoắc Văn Chi từ nhỏ đã không ở nhà, lên cấp ba đã học ở nước ngoài, ngày lễ ngày tết thúc giục thế nào cũng không về.
Hoắc Văn Chi học xong trước hạn, không nói lời nào với người nhà, cũng không biết tâm hồn truy cầu tự do của hắn thức tỉnh từ bao giờ, tóm lại người ngoài xem ra là có hơi ngốc nghếch dở hơi.
Có nền tảng tốt như vậy mà không phát triển, tuổi còn trẻ đã cùng những người cùng chí hướng lái xe việt dã đi khắp nơi khám phá thế giới.
Suốt năm năm, Hoắc Văn Chi đặt chân đến nhiều nơi hoang vu bí ẩn, còn hợp tác với cơ quan địa lý quốc gia, ảnh chụp được đăng lên tạp chí. Nếu mỗi tháng không có tác phẩm trên tạp chí, ai cũng tưởng là hắn bốc hơi.
Ông Hoắc vẫn chưa nghỉ hưu, thường xuyên bận rộn không ở nhà, trong nhà chỉ còn bà Hoắc.
Từ nhỏ bà đã ở nhà chăm sóc hoa cỏ, chơi đàn viết lách, tuy xuất thân từ gia đình trí thức nhưng cũng không phải người chuyên nghiệp.
Vốn hai vợ chồng định có hai đứa con trai là đủ rồi, sau đó đủ chuyện xảy ra, lo bà Hoắc ở nhà buồn chán nên mới có Hoắc Tây năm Hoắc Văn Chi mười tám tuổi.
Con lớn nhất đời này nhất định là bận đến kiếp sau mới có thời gian, con thứ hai thì có linh hồn tự do.
Trong những năm tháng nuôi con út, hai vợ chồng vô cùng cẩn thận, cho nên từ nhỏ Hoắc Tây đã ở bên mẹ, thỉnh thoảng tính tình còn nũng nịu hơn con gái, cũng may ngoan ngoãn, sau khi Hoắc Văn Chi trở về cũng bớt nũng nịu đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bàn ăn.
Tốc độ Hoắc Văn Chi ăn cơm không chậm nhưng không thô tục, đây là thói quen sau khi ở ngoài nhiều năm.
Bà Hoắc nhìn hắn, mái tóc dài che khuất lông mày của đứa con thứ hai, ngũ quan đẹp trai, hay đi đây đi đó, dù biểu tình lơ đãng cũng không khiến người ta có cảm giác khinh thường, tương phản có cảm giác thong dong.
Bà Hoắc nhìn chồng như tảng đá, không trông cậy vào ông chồng chủ động xoa dịu bầu không khí, mở miệng nói: "Có cần gọi Tiểu Tây xuống ăn cơm không?"
Năm kia Hoắc Văn Chi mới về, để không khiến hai đứa con trai xa lạ, bà Hoắc luôn tìm cơ hội cho hai anh em chung đụng.
Hoắc Văn Chi không từ chối, ăn hết đồ ăn trong bát, đứng dậy nói: "Con lên lôi thằng nhóc này xuống."
*
Hoắc Tây vẫn đang chiến đấu với khẩu súng trong tay, cửa khép hờ đột nhiên vang lên một tiếng cười nhạo.
Liếc thấy bóng người cao ngất ngoài cửa, Hoắc Tây kêu: "Anh ơi, mau đến dạy em!"
Hoắc Văn Chi đến gần, nhìn thấy một tài khoản tốt như vậy bị Hoắc Tây đánh ra chút thương tổn, chậc một tiếng, không để ý Hoắc Tây mới mười một tuổi, đả kích cậu nhóc: "Mục tiêu của em không chính xác, mục tiêu còn không chính xác, nhóc con, nếu đàn ông không bắn chuẩn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến đời sống, hiểu không?"
Hoắc Tây nghiêm túc nghe anh mình nói chuyện, nghe xong lắc đầu: "Tiểu đệ không rõ."
Hoắc Văn Chi vui vẻ, vỗ gáy thằng em trai hờ: "Đừng chỉnh nữa, chỉnh nữa anh bỏ phòng chơi game của em, đi xuống ăn cơm với mẹ đi."
Hoắc Tây bĩu môi: "Được rồi, vậy lát nữa anh dạy em chơi."
Khi Hoắc Tây offline đầu vẫn choáng váng, cởi tai mèo, bước đi lắc la lắc lư, Hoắc Tây bị giết không cười nổi lại trở thành hạt dẻ cười của bà Hoắc.
Hoắc Văn Chi nhìn màn hình, hắn không nghiện game, sở dĩ có tiếp xúc là vì đầu tư cho Thần Tích, hiểu biết không ít.
Thần Tích mất một năm để từ beta đến hoàn thiện chính thức, mức độ nổi tiếng vượt ngoài dự đoán.
Lúc trước khi trở về Hoắc Văn Chi đã bị mẹ giục kết hôn, hắn ra ngoài quá lâu, cũng không tiện làm ra chuyện gì quá khác người, cho nên vừa về là tập trung làm việc, sử dụng công việc che mắt mẹ, với tầm nhìn tốt, hắn đầu tư một số tiền khổng lồ cho trò chơi vốn không có gì hứa hẹn lúc đang trong giai đoạn beta.
Cậu nhóc Hoắc Tây này mê game hơn nửa năm, bố mẹ không cho tiếp xúc, Hoắc Tây xin Hoắc Văn Chi nói chuyện, có Hoắc Văn Chi, hai ông bà mới đồng ý cho Hoắc Tây chơi game.
Hoắc Văn Chi ngồi trên ghế chơi game suy nghĩ một lát, nửa tiếng sau Hoắc Tây đi lên.
Hắn nhàn tản hỏi: "Dỗ được mẹ chưa?"
Hoắc Tây gật đầu: "Tất nhiên!"
Hoắc Văn Chi cười: "Vậy em đúng là áo bông tri kỷ của họ."
Hoắc Tây chớp mắt: "Anh dạy em chơi đi, đêm nay em ngủ muộn một tiếng được không?"
Hoắc Văn Chi: "Không được."
Hoắc Tây ồ một tiếng, Hoắc Văn Chi dạy cậu nhóc thích ứng với hình thức 3D thế nào, lúc sau ra ban công nghe mấy cuộc điện thoại.
Gọi điện thoại xong, Hoắc Tây đã bò ra bàn ngủ say, nhân vật game vẫn đứng ở khu thử độ sát thương, trông vừa ngốc vừa hài.
Hoắc Văn Chi tắt game, xốc Hoắc Tây lên về phòng ngủ, lại nói chuyện với bên sản xuất game một lúc.
*
Mười giờ sáng Kỷ Từ tỉnh, trợ lý đến đưa bữa sáng, đứng ở cửa phòng ngủ của cậu, chần chừ liếc trộm mấy lần.
Kỷ Từ thản nhiên liếc anh ta: "Nhìn cái gì?"
Trợ lý giật mình: "Không có gì!"
Lúc trước trợ lý không cẩn thận nhìn thấy cách trang trí phòng ngủ của Kỷ Từ, màu phấn hồng làm anh đau mắt, căn bản không dám tin phong cách nữ tính này là phòng của Kỷ Từ...
Trong phòng Kỷ Từ đầy ắp búp bê và mô hình, các tấm áp phích chiếm các góc phòng, đồ trang trí màu hồng khắp nơi, đèn treo cũng là bling bling...
Kỷ Từ mặt ngoài cao lãnh bao nhiêu, phong cách phòng ngủ thiếu nữ công chúa đáng yêu bấy nhiêu, tóm lại vô cùng khoa trương...
Đương nhiên trợ lý không dám nói, sợ nói thì bị Kỷ Từ cho cuốn gói. Kỷ Từ là tổ tông, là đùi lớn, là bát cơm của anh, phải cúc cung phục vụ!
Trợ lý quan sát thấy khí sắc Kỷ Từ cũng không tệ lắm, không có quầng thâm, nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra Kỷ Từ nghỉ ngơi đúng giờ, Kỷ Từ cũng lười quan tâm anh, trợ lý đem đồ đi, không quấy rầy cậu, anh biết cậu thích ở trong không gian của mình.
Kỷ Từ ăn sáng xong, nằm trên chiếu tatami phơi nắng một lát, nghỉ ngơi đúng giờ làm cậu rất có sức sống, đành phải về phòng mở game Thần Tích, dùng trò chơi giết thời gian.
Login ngay ngoài điểm đánh quái vật, hôm nay server đã mở cấp độ mới.
Kỷ Từ dùng mười lăm phút để leo rank, mới ra cửa động, lại thấy người chơi bị mình giết mười lần hôm qua ở điểm dịch chuyển.
Hoắc Tây vừa login, Hoắc Văn Chi đã nhờ người leo rank cho cậu nhóc, nhìn thấy Ôn văn nho nhã, kẻ thù gặp mặt là đỏ mắt, á một tiếng.
Hôm qua Hoắc Tây được Hoắc Văn Chi dạy học, cho rằng mình hôm nay giỏi hơn mình hôm qua, vì thế muốn rửa sạch nhục cũ.
Kỷ Từ nhìn thấy kẻ nhiều tiền cầm súng chạy về phía mình, lãnh đạm phàn nàn: Lại nữa?
Không cần tốn nhiều sức liền giẫm người ta xuống dưới chân, nhiều vật phẩm hơn bốn trận đấu cuối cùng đêm qua.
Kỷ Từ không mềm lòng chút nào, gõ chữ: Vô dụng, đứng dậy.
Hoắc Tây tiêu tiền hồi sinh tại chỗ, a một tiếng lại nằm vật xuống.
Nằm vài lần, nước mắt sắp trào ra.
Sao trong trò chơi nào trẻ con đánh người lớn, đến phiên cậu nhóc này lại bị đánh thảm vậy chứ?
Hoắc Tây á mấy tiếng cũng không có cách, tức giận bỏ tiền ra làm loa phát thanh.
Ông đây rất đẹp trai: Ai có thể giúp tôi giết 【 Ôn văn nho nhã 】, tôi trả thù lao!
Không ai để ý đến cậu nhóc, người chơi có trang bị tốt đến vậy còn không đánh lại, biết ngay đối phương rất lợi hại, đi tìm giết chẳng phải là không công.
Hoắc Tây đợi mười phút, phát mười mấy lần loa nhưng vẫn không có ai để ý đến mình.
Lúc này anh cậu nhóc ở công ty, không có ai giúp đỡ, tứ cố vô thân. Thậm chí cậu nhóc còn nhìn thấy Ôn văn nho nhã ra đòn hiểm với mình chán quá lại ngồi lên thi thể mình nhàn nhã đánh đàn! (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tức chết mất hu hu hu.
Bạn nhỏ Hoắc Tây lần đầu tiên thấy được trò chơi lạnh lùng tàn nhẫn, một cái loa màu vàng lại lóe lên.
Ông đây rất đẹp trai: Game rác.
Sau khi loa cậu nhóc vang lên, tiếp theo loa vàng khác vang lên, chói lóa mắt.
Ôn văn nho nhã: 9 tệ 9(*) thu hồi Đao khách tan nát cõi lòng.
(Khoảng 34.000 VND)
Hoắc Tây trợn to mắt, khóe mắt rơi nước mắt, nghẹn giọng quên phản ứng.
Kỷ Từ rất ít khi tiêu tiền cho việc ngoài nâng cấp thiết bị trong game, cái loa lớn này có giá gấp mười lần 9 tệ 9, đủ cho mười Đao khách.
Trái tim trẻ thơ của Hoắc Tây bị đả kích nghiêm trọng, cậu nhóc mở ra khung chat với Ôn văn nho nhã.
Ông đây rất đẹp trai: Anh bắt nạt người!
Kỷ Từ liếc mắt nhìn, không đáp.
Ông đây rất đẹp trai đánh không lại, chỉ có thể nói chuyện riêng.
Ông đây rất đẹp trai: Tôi không chơi nữa!
Ông đây rất đẹp trai: Huhuhuhuhu.
Ông đây rất đẹp trai: Không đánh bại thì gia nhập, anh làm sư phụ của tôi được không? Tôi cho anh tiền.
Kỷ Từ không thèm mở ra xem, logout luôn.
Hoắc Tây đợi hoài đợi mãi, không đợi được Ôn văn nho nhã đáp, đến khi đối phương biến mất, khung chat xám xịt mới biết được người ta không thèm để ý đến mình.
Hoắc Tây thương tâm, nhắn cho đối phương một câu cuối cùng.
Ông đây rất đẹp trai: Thôi, tôi không chơi nữa, tài khoản này tặng cho anh, 9 tệ 9 tôi cũng không cần. Tài khoản là 88888888 mật khẩu là: hxchaokeai
*
Hoắc Tây nói cho Hoắc Văn Chi biết mình không chơi nữa, bị giết mấy lần làm trong lòng ám ảnh, bữa tối ăn ít hơn một bát cơm rưỡi.
Chín rưỡi Hoắc Văn Chi mới về, ngồi ở phòng khách ăn khuya.
Bà Hoắc xuống nhà, nói với Hoắc Văn Chi trạng thái của Hoắc Tây hôm nay, Hoắc Văn Chi đáp: "Trẻ con là trẻ con, chơi game còn tưởng là thật."
Mẹ hắn nói: "Con đi an ủi xem? Nó không chơi game cũng tốt, mẹ sợ ảnh hưởng việc học."
Hoắc Văn Chi đồng ý với mẹ mình sẽ đi an ủi em.
Hoắc Tây không nói cho hắn biết mình tặng tài khoản cho người khác, ngày hôm qua cũng là hành vi xúc động do khổ sở quá mới làm ra, lời đã ra khỏi miệng, nếu đổi ý rất mất mặt. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
*
Cuối tuần, Hoắc Văn Chi từ chối mấy cuộc hẹn, hiếm khi được ngủ đủ giấc.
Hôm qua còn chưa hỏi thằng nhóc Hoắc Tây làm sao, Hoắc Văn Chi xem mấy thông báo gần đây của Thần Tích, đăng nhập tài khoản của Hoắc Tây định xem tình hình hoạt động.
Vừa mới online, nhìn thấy tin nhắn mới trong khung thông báo.
Ôn văn nho nhã: Có bệnh đi chữa.
Hoắc Văn Chi nhíu mày, tuy rằng hắn cảm thấy chẳng sao với việc Hoắc Tây chơi game, cơ hồ là nuôi thả, nhưng người này nói vậy với trẻ con hơi quá đáng.
Hôm đó Hoắc Tây cũng mới tiếp xúc trò chơi không lâu chưa quen tay mới kích hoạt chế độ thù máu bắn nhầm đối phương, sao tên nhóc này nhắn tin cho Hoắc Tây?
Hoắc Văn Chi mở lịch sử chat, nhìn tin nhắn của Hoắc Tây mà cạn lời.
Hiểu lầm mà thôi, phát triển thành như vậy, không đến mức.
Đang định giải thích với đối phương, Hoắc Văn Chi bỗng nhiên dừng lại.
Không biết nghĩ thế nào, hắn logout, đăng ký tài khoản mới.
Trong server xuất hiện một cô gái đáng yêu, Hoắc Văn Chi mở bảng xếp hạng ra, nhìn thấy Ôn văn nho nhã xếp ở top mười.
Hắn mở khung chat ra.
Nho nhã lễ độ: Xin chào đại thần, xin hỏi nhận đồ đệ đệ không, tìm mấy người chơi không ai để ý đến người mới, vừa mới tiếp xúc game này khó quá QAQ
Kỷ Từ nhìn thấy tin nhắn mới, vốn không muốn để ý đến lắm, lại nhìn thấy sticker cô gái Loli màu hồng với trái tim vỡ òa, khựng lại.
Ôn văn nho nhã: Ừ.
Nho nhã lễ độ: Bái kiến sư phụ! Meo meo -3-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Sửa lại tuổi của Hoắc Văn Chi và em trai!
Kỷ Từ 21 tuổi, Hoắc Văn Chi 29 tuổi, Hoắc Tây 11 tuổi ~
Kẻ điên nóng tính & Ôn văn nho nhã đều là của Kỷ Từ.
Ông đây rất đẹp trai là tài khoản của em trai Hoắc Tây.
Nho nhã lễ độ là tài khoản loli của Hoắc Văn Chi (tung hỏa mù -. -)
Cảm ơn mọi người ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.