Rõ ràng vừa nói
muốn từ bỏ, rõ ràng đã chuẩn bị yên lặng bảo vệ nàng, yên lặng chúc phúc cho nàng, nhưng vì cái gì vừa nghe thấy câu nói “Nàng là của ta” từ Đan Ty Tuấn, trong lòng lại đau đến như vậy?
Cười khổ lắc đầu, hóa
ra làm được so với nói còn khó hơn nhiều lắm, tiếc nuối và mất mát, đau
rồi lại đau, quanh quẩn không dứt trong lồng ngực, không cách nào phát
tiết, cũng không thể giải bày. Bàn tay không tự chủ đưa lên che lồng
ngực đau đớn, thì ra tư vị tình yêu là như vậy, khổ sở, mất mát, đau
đớn, lần đầu tiên thích thật lòng cứ như vậy vĩnh viễn mất đi nàng.
Khuôn mặt thanh tú của Tô Tích Nhân, nụ cười mỉm thản nhiên lại hiện lên
trong đầu, có chút hoảng hốt, Nhan Nhược Thần lung la lung lay bước tới, không biết muốn làm gì? Không biết muốn đi tới đâu? Đến khi dừng bước,
bỗng nhiên phát hiện ra đã bước tới ngoài khách điếm.
Xuyên qua
cửa sổ bên góc cửa lớn, nhìn thấy những hán tử thứ đang uống rượu từng
ngụm lớn, đột nhiên y cũng muốn say mèm một lần.
“Khách quan,
muốn dùng bữa sao? Mời vào trong.” Tiểu nhị khách điếm đội mũ tròn, vai
vắt một cái khăn trắng nhìn thấy Nhan Nhược Thần thất hồn lạc phách, lập tức ra nghênh đón.
Nhan Nhược Thần ngây ngốc, mới phát hiện mình vừa rồi nhìn chằm chằm vào thực khách trong quán. Nhìn sang khuôn mặt
tươi cười của tiểu nhị, cũng không nói gì, tự đi vào.
“Khách quan, ngồi bên này, nơi này gần cửa sổ, phong cảnh rất đẹp.” Tiểu nhị dẫn Nhan Nhược Thần tới một chỗ ngồi gần cửa sổ.
Nhan Nhược Thần ngồi xuống, thần sắc vẫn trống rỗng như cũ.
Khách quan này sao lại thất thần như vậy?
Tiểu nhị nói thầm trong lòng, trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ: “Khách quan muốn dùng gì?”
Nhan Nhược Thần dường như không nghe thấy, tầm mắt ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Khách quan muốn dùng gì?” Một lúc lâu không thấy đáp, tiểu nhị chau mày, vị
khách này xảy ra chuyện gì vậy? Hắn còn rất bận rộn, không có thời gian
nhìn y thất thần, tựa như chứng minh lời của tiểu nhị, khách quan bên
kia thét lên:”Tiểu nhị, lấy thêm một bầu rượu.”
“Vâng, lập tức sẽ tới.” Tiểu nhị quay sang bên kia cao giọng đáp, rồi quay lại kêu, “Khách quan?”
Nhan Nhược Thần lấy lại tinh thần, hơi trầm ngâm, “Một đĩa thịt bò, một bầu rượu.”
“Vâng, ngài chờ một lát, tiểu nhân đem tới ngay.” Rốt cục đợi được câu trả lời, tiểu nhị vội vàng thu xếp rời đi.
Tiểu nhị vừa đi, Nhan Nhược Thần lại lâm vào cảnh thất thần.
[Dương phủ]
“Tiểu thư, người lại muốn đi ra ngoài sao?” Kim Chỉ Nhi vẻ mặt đau khổ nhìn
Dương Uyển Nhi chuẩn bị đi ra ngoài, “Không được mà, lão gia đã ra lệnh, không cho người tùy tiện đi ra ngoài nữa.”
“Ta cứ đi đấy, ở trong phủ buồn chết.” Dương Uyển Nhi miệng cong lên, bất mãn chu môi.
Từ lần trước giáo huấn mấy tên xấu kia, cha vẫn không cho phép nàng ra
khỏi phủ, nói là sợ gặp nguy hiểm, cho xin đi, Dương Uyển Nhi nàng một
thân võ công, lại là thiên kim của huyện Đại lão gia, ai dám làm khó
nàng? Phụ thân thật là làm quá mọi chuyện rồi.
“Tiểu thư, không
được mà.” Kim Chỉ Nhi chạy theo Dương Uyển Nhi, ô ô ô, lão gia đã nói,
nếu như tiểu thư chạy loạn nữa sẽ lôi mình ra khai đao.
“Được,
sao lại không được?” Dương Uyển Nhi nhìn tỳ nữ của mình bộ dạng đáng
thương, đột nhiên lộ ra nụ cười bướng bỉnh, “Bổn tiểu thư chẳng những
muốn đi ra ngoài, hơn nữa phải mang em đi theo cùng.”
“A?” Đây không phải là còn chết nhanh hơn sao, Kim Chỉ Nhi nghe Dương Uyển Nhi vừa nói như thế, giật bắn người. Ô ô ô…
“Ha hả…” Thỏa mãn nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Kim Chỉ Nhi, Dương Uyển Nhi
cười một tiếng, “Đi thôi!” Lôi kéo tay nàng, lặng lẽ từ cửa sau chạy ra
ngoài.
[Đường cái]
”Tiểu thư, chúng ta phải đi đâu vậy?
Trở về phủ có được không?” Kim Chỉ Nhi bị Dương Uyển Nhi mang ra phủ,
trên đường run run rẩy rẩy, ô ô ô, sau khi trở về phủ, nhất định sẽ bị
lão gia mắng chết.
“Về phủ sao?” Dương Uyển Nhi đang hưng phấn
bừng bừng nghe Kim Chỉ Nhi nói như thế, lập tức quay đầu lại trừng nàng
một cái, “Em có chút can đảm có được không? Mà cũng nói, chúng ta cũng
không phải là đi làm chuyện xấu? Tại sao lại sợ như thế?”
“Em…”
Bị Dương Uyển Nhi rầy la như vậy, Kim Chỉ Nhi lập tức cúi đầu, ô ô, nàng biết mình tương đối nhát gan, nhưng mà nàng chỉ là nha hoàn thôi mà,
địa vị thấp kém, nàng làm sao có lá gan giống như tiểu thư được chứ?
Dương Uyển Nhi bất đắc dĩ nhìn Kim Chỉ Nhi, aiz, tiểu nha đầu này tám phần là đang nghĩ mình chỉ là một nha hoàn và vân vân, cho xin đi, đầu óc vô
dụng, lá gan với lại chuyện có phải nha hoàn hay không có quan hệ gì với nhau đâu? Không để ý tới tiểu tỳ nữ đầu nhỏ kia nữa, nàng tiếp tục ngắm đông liếc tây…
A, kia không phải là công tử lần trước đụng phải sao?
Cặp mắt lơ đãng nhìn đến Nhan Nhược Thần bên cửa sổ, cước bộ bất tri bất giác dừng lại.
Lần trước bất ngờ gặp gỡ, cảm giác kỳ quái còn vẫn còn nhớ rõ như vừa mới gặp đây.
“Chỉ Nhi, chúng ta đi ăn cái gì đi!” Dương Uyển Nhi đột nhiên hưng phấn lôi kéo Kim Chỉ Nhi đi về phía khách điếm.
“Tiểu, tiểu thư…” Đột nhiên bị Dương Uyển Nhi lôi kéo, Kim Chỉ Nhi lảo đảo một chút.
Nhưng mà, tiểu thư nói muốn ăn cái gì nữa? Các nàng không phải là vừa mới ăn xong sao?
Chẳng lẽ tiểu thư lại đói bụng rồi?
Dương Uyển Nhi lôi kéo Kim Chỉ Nhi trực tiếp đến trước Nhan Nhược Thần một
bàn, nàng để cho Kim Chỉ Nhi ngồi xoay lưng về phía Nhan Nhược Thần, còn mình thì cẩn thận quan sát y.
“Hai vị tiểu thư, muốn dùng gì?” Tiểu nhị khuôn mặt tươi cười lại chạy đến.
“Một đĩa bánh hạnh nhân, một đĩa bánh lục tảo, thêm một bình trà Long Tĩnh.” Dương Uyển Nhi nhanh chóng nói, tầm mắt chưa từng rời khỏi Nhan Nhược
Thần nửa phần.
“Vâng, lập tức sẽ tới.” Tiểu nhị rời đi.”Tiểu thư, gọi nhiều như vậy, chúng ta ăn hết được sao?” Kim Chỉ Nhi có chút ngạc
nhiên, rõ ràng là mới vừa ăn xong mà? Chỉ là, nàng bây giờ cũng tin
tưởng tiểu thư là đói bụng thật.
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy
nhiêu.” Dương Uyển Nhi có chút không yên lòng trả lời tỳ nữ, kỳ lạ, y
không phát hiện ra mình sao?
“Chỉ Nhi, em nhìn ta hôm nay y phục có được không?” Dương Uyển Nhi đột nhiên hỏi.
“A?” Kim Chỉ Nhi u mê, tiểu thư sao đột nhiên lại hỏi về y phục? “Rất được, rất đẹp mà.”
“Vậy sao?” Dương Uyển Nhi lẩm bẩm tự nói, “Nhưng mà hắn tại sao cũng không nhìn đến một cái?”
“Tiểu thư, người đang nói cái gì vậy?” Kim Chỉ Nhi nhìn thấy Dương Uyển Nhi lẩm bẩm tự nói, nhưng không rõ nàng đang nói cái gì?
“Ách… Không có gì.” Dương Uyển Nhi không được tự nhiên lắc lắc đầu, hôm nay
mình làm sao vậy? Tại sao đột nhiên lại muốn được một người xa lạ chú ý
đến?
Kim Chỉ Nhi chớp mắt mấy cái, hôm nay tiểu thư rất kỳ quái.
Tầm mắt Dương Uyển Nhi lại không tự chủ dời về phía nam tử vẫn đang uống
rượu, y là đang uống rượu, nhưng mà cũng kỳ lạ không giống như đang uống rượu, không cần hỏi nàng tại sao nói như thế? Vì nàng cũng không biết,
chẳng qua là có cảm giác như vậy. Nhìn ánh mắt mê man, đầu óc trống
rỗng, khác xa so với thần sắc vui mừng lúc lần đầu tiên gặp nhau, chẳng
lẽ y có chuyện gì xảy ra? Đôi mi thanh tú bởi vì ý nghĩ này mà chau lại.
Nhan Nhược Thần đặt ly rượu xuống, lơ đãng ngẩng đầu, đụng phải một đôi mắt to trong suốt như hồ nước.
Rất quen thuộc, hình như đã gặp nhau ở đâu rồi?
Cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn, làm y không khỏi hồi tưởng lại. A, nàng
không phải là cô nương lần trước giáo huấn một đám hái hoa tặc, làm lật
úp cái hộp của mình đó sao? Nhớ tới tình cảnh trước đó không lâu, y đột
nhiên khẽ nở nụ cười.
Y cười??Đột nhiên thấy nam tử vốn đang mê
man nở nụ cười, Dương Uyển Nhi có chút ngạc nhiên, không biết vì sao,
nàng đột nhiên cảm thấy sau này nàng và nam tử này sẽ có dính dáng đến
nhau, nhưng tại sao lại nghĩ như vậy? Nàng cũng không biết.