Ôn Thôn Nương Tử

Chương 8:




“Uhm.”
Ưm một tiếng, lông mi cong cong run nhẹ như con bướm nhẹ giương cánh, cặp mắt trong veo chậm rãi mở ra.
Ơ, chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu óc thật nặng, thật nặng, dường như là đã ngủ say quá lâu.
Tô Tích Nhân nặng nề nhấc thân thể, chậm rãi sửa sang lại quần áo. Nhưng rồi kinh ngạc phát hiện ra mặt trời đã lên cao ba sào, trời ạ, nàng làm sao có ngủ dậy trễ như vậy? Ánh mắt thu lại, lơ đãng nhìn sang thấy rèm giường của Phỉ Thúy cũng vẫn còn hạ xuống, giày của nàng vẫn còn ở đây, chẳng lẽ Phỉ Thúy cũng chưa rời giường sao? Nhớ tới Phỉ Thúy mỗi ngày đều rời giường đúng giờ, nàng càng cảm thấy có cái gì không đúng.
Vội vàng hấp tấp, lảo đảo đi tới trước giường Phỉ Thúy. Kéo mạnh mảnh rèm ra, đập vào đôi mắt liễm chính là dung nhan Phỉ Thúy đang ngủ say sưa.
Không được, không được ngủ trễ đến như vậy.
“Phỉ Thúy, Phỉ Thúy, em tỉnh dậy, tỉnh dậy mau!”
Tô Tích Nhân gọi to ở bên tai nàng, tuy nhiên, thanh âm của nàng cứ ôn nhu như vậy, tốc độ nói cũng chậm rãi, quả thực giống như là thôi miên người ta!
Đáng ghét, con muỗi ở đâu ra vậy!
Nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm, Phỉ Thúy còn tưởng rằng là con muỗi, tay vung lên hai cái, rồi lại tiếp tục ngủ.
Thấy không thể gọi nàng dậy, Tô Tích Nhân vừa vội vừa tức. Lần đầu tiên cảm thấy sự ôn thôn của mình thật là trở ngại, bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác hơn là vươn tay, lay lay bả vai của Phỉ Thúy.
“Phỉ Thúy, em dậy đi.”
“Ô!”
Phỉ Thúy ánh mắt giật giật, chậm rãi mở ra.
“Tiểu thư, sao người lại ở đây?” Tiểu nha đầu hỗn loạn, còn chưa phân biệt rõ phương hướng.
“Phỉ Thúy, bây giờ mặt trời đã lên cao ba sào rồi.”
“Cái gì?” Phỉ Thúy kinh hãi, giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng trong đầu một trận hoa mắt chóng mặt.
“Phỉ Thúy!” Tô Tích Nhân cả kinh, vội vàng đỡ lấy nàng.
“Tiểu thư, chuyện gì xảy ra vậy? Đầu em thật choáng váng.” Phỉ Thúy vuốt trán, khó hiểu hỏi.
“Ta cũng vậy.” Tô Tích Nhân gật đầu. “Nhất định đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết!”
“Vậy…?” Phỉ Thúy có chút lo sợ, không biết làm sao đành nhìn Tô Tích Nhân.
“Như vậy đi, chúng ta trước hết chải lại đầu tóc, rồi đi tìm nhóm người Đan công tử.”
“Dạ.” Phỉ Thúy gật đầu, bây giờ cũng chỉ có cách như vậy.
* * *
[Nha huyện]
Hai nam tử vết thương chồng chất, toàn thân vẻn vẹn chỉ dùng vải bố che kín bộ phận quan trọng, bị trói gô ném ở trước cửa nha môn.
Đan Ty Tuấn một thân nguyệt nha trường bào, lưng đeo ngọc bội, cộng thêm vẻ mỹ lệ khuynh thành, đứng trước cửa nha môn, ánh sáng tỏa ra còn rực rỡ hơn so với mặt trời.
Bên cạnh là tiêu sư Vu Phong của Dương Uy phiêu cục, thân mặc trường bào màu đen, vóc người khôi ngô cao lớn, ánh mắt sắc bén, cũng đủ dọa người.
Dân chúng vây lại xem, một lát chỉ vào hai gã nam tử bàn luận rối rít, rồi một lát lại yên lặng đánh giá Đan Ty Tuấn và Vu Phong, lặng lẽ rỉ tai nhau.
Nha dịch của nha môn thấy hai gã nam tử trần truồng bị ném trên mặt đất, vốn muốn lớn tiếng. Nhưng lại bị một cặp mắt bén nhọn của Vu Phong lướt qua, trong lòng lập tức lạnh run.
“Hai vị, hai người đây là?” Một nha dịch khuôn mặt tươi cười, tiến lên cúi đầu khom lưng hỏi.
Đan Ty Tuấn liếc bọn họ một cái, không thèm nhìn. Hắn ghét nhất cái loại người cậy ô dù này, thật không phải nam nhân!
Ánh mắt khinh bỉ của Đan Ty Tuấn khiến cho nha dịch tức giận, bọn họ làm nha dịch, ngoại trừ Huyện đại lão gia, chưa có ai dám chọc tức bọn họ. Nếu không phải nhìn thấy bên cạnh Đan Ty Tuấn còn có gã cao to kia, nhất định hắn sẽ làm cho cái gã ẻo lả này phải nếm mùi đau khổ. (Tác giả: thật may, bọn họ chỉ mới suy nghĩ. Nếu để cho Đan Ty Tuấn biết, bọn họ bảo hắn ẻo lả, đến lúc đó, cũng không biết là ai chịu mùi đau khổ!!)
Nhìn nha dịch tức giận, Vu Phong cười thầm trong lòng. A… Những kẻ hầu này, bình thường cũng đều ức hiếp dân chúng, cũng nên chọc tức bọn chúng một chút. Bất quá, bọn họ vẫn còn chuyện chính chưa làm xong.
“Sai gia.” Vu Phong chắp tay với nha dịch. “Hai kẻ này là đạo tặc tối hôm qua chúng ta bắt được, chẳng những ăn trộm, còn ý đồ nhúng chàm người cô nương nhà người ta.” Gã trộm này cũng xui xẻo, lại gặp phải bọn họ. Phải biết rằng Tô cô nương cũng không phải là người bình thường, chính là người mà Thiếu chủ nhà hắn yêu thương, cũng là Thiếu chủ phu nhân tương lai!
“Thì ra là hái hoa tặc!”
“Thì ra là ăn trộm!”
“Thật là đáng chết ngàn đao, nhúng chàm cô nương nhà người khác, nàng sau này sẽ sống thế nào được!”
“Đạo tặc, hạ lưu bại hoại.”
“Nhất định không được bỏ qua!!”
“Đánh chết bọn họ, hủy hoại danh tiết nhà người ta!!”
“…”
Nghe nói hai kẻ này là hái hoa tặc, đám người xung quanh đột nhiên sôi trào. Rau quả, trứng gà, hòn đá trên mặt đất, toàn bộ hung hăng ném tới hai kẻ trộm, ai không có đồ để ném, thì cũng nhổ nước bọt, trong lúc nhất thời, hai kẻ trộm quả thực còn thảm hơn con chuột ở góc đường.
Hai tay bị trói, ngăn cũng ngăn không được. Rau quả, trứng gà, nước bọt dính đầy thân thể trần truồng, càng lúc càng thảm.
Thấy tình huống ngoài khả năng khống chế, nha dịch vội vội vàng vàng chạy vào nha môn tìm những tên nha dịch khác tới duy trì trật tự. Còn Đan Ty Tuấn cùng Vu Phong thì dựa vào vách tường, nhìn hai gã dâm tặc đáng giận bị dân chúng phỉ nhổ. Mặc dù tình cảnh đúng là rất thảm, nhưng tất cả đều là bọn chúng tự chuốc lấy.
“Người đâu, mau đưa bọn họ vào nha môn đi.”
Một lát sau, một đám nha dịch chạy ra. Một số cầm lấy thanh gậy dài làm thành bức tường, ngăn trở đám đông dân chúng đang kích động, còn mấy người khác, thì nhân cơ hội lôi hai tên trộm trần truồng vào nha môn.
“Hai vị công tử, đại nhân nhà ta có lời mời hai vị.” Hai gã nha dịch lúc trước, nở nụ cười lấy lòng nhìn Đan Ty Tuấn và Vu Phong.
“Thiếu chủ, chúng ta có đi không?” Vu Phong xoay người, xin chỉ thị của Đan Ty Tuấn.
“Đi.”
Đan Ty Tuấn gật đầu, nói xong, liền dẫn đầu đi vào nha môn, Vu Phong theo sát phía sau.
* * *
[Đại đường nha huyện]
Tấm biển khắc bốn chữ “Minh Kính Cao Huyền”*, treo trên cao trong đại đường. Chính giữa, là quan huyện lão gia để râu kiểu chữ bát** đang ngồi thẳng, bên cạnh lão là vị sư gia ghi chép thẩm án, hai bên trái phải đại đường, là bọn nha dịch đang đứng, cầm trong tay cây gậy dài.
(*Minh Kính Cao Huyền: gương sáng treo cao)
(**ria mép hình chữ bát >> 八)
Đan Ty Tuấn liếc nhìn hai kẻ hái hoa tặc quỳ trên mặt đất, đi lên phía trước, chắp tay mỉm cười với quan huyện.
“Thảo dân, Đan Ty Tuấn tham kiến Huyện lão gia.” Nếu đã đi tới địa phương do lão quản lý, coi như nên tôn trọng lão một chút đi!
Ơ, bọn họ tại sao lại không quỳ xuống?!
Một câu hỏi giống nhau hiện lên trong đầu mỗi người, đây chính là coi rẻ công đường. Sai dịch đứng chờ Huyện đại lão gia hạ lệnh, xử phạt bọn họ.
Huyện lão gia mặc dù cũng kinh ngạc, cũng chỉ là hạng quan thất phẩm tép riu, nhưng cũng có một chút kiến thức, nhìn ra hai người này nhất định không phải là người bình thường, nói không chừng còn có lai lịch lớn, lão cũng sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà đắc tội với người ta!
“Được.” Huyện lão gia làm như không nhìn thấy gật gật đầu. “Các ngươi chính là nguyên cáo sao?”
“Phải.” Vu Phong đáp.
“Các ngươi nói hai người bọn họ là hái hoa tặc, có chứng cớ hay không?!”
“Hai tên đạo tặc này là chúng ta đích thân bắt được.” Lại là Vu Phong đáp, Thiếu chủ nhà hắn nếu như không phải muốn tận mắt chứng kiến hai tên trộm này bị trừng phạt, thì sẽ không đến cái nha huyện nho nhỏ này.
“Oan uổng quá, đại nhân, tiểu nhân oan uổng.” Gã trộm thấp người ánh mắt gian tà đảo một vòng, rồi đột nhiên lớn tiếng kêu oan.
“Rầm!” Quan huyện đập thanh gỗ xuống bàn. “Câm miệng. Có tội hay không sau khi Bổn quan điều tra xong, tự sẽ biết.”
“Ngươi, kể lại mọi chuyện cặn kẽ cho Bổn quan.” Quan huyện chỉ vào Vu Phong nói.
“Vâng, đại nhân.” Vu Phong gật đầu, kể lại đầu đuôi chuyện xảy qua tối hôm qua.
“Các ngươi còn có gì để nói?” Nghe xong Vu Phong nói chuyện, quan huyện chỉ vào hai tên trộm thảm thương hỏi.
“Đại nhân, chúng ta bị oan uổng, chúng ta bị hãm hại.” Gã thấp người cố ý khóc lóc kể lể, còn đẩy đẩy gã cao, nháy mắt với hắn.
“Đúng vậy, chúng ta bị oan uổng.” Hội ý xong, gã trộm vóc dáng cao lớn cũng khóc lóc dập đầu xuống đất, cái bộ dạng tốt không ra tốt xấu không ra xấu này, làm cho người ta quả thực cũng không nhìn ra được.
Đan Ty Tuấn bóp trán, hắn thật sự nhìn đủ tiết mục nhàm chán này rồi. Cho tay vào áo sờ soạng, một khối lệnh bài liền xuất hiện trên tay.
“Vu Phong, đưa cho lão.” Miễn cưỡng nói ra một câu, Đan Ty Tuấn ném lệnh bài cho Vu Phong.
“Dạ.” Bắt được lệnh bài, Vu Phong tiến lên giao lệnh bài cho quan huyện.
Quan huyện hai tay cầm lệnh bài nhìn xuống, a, là vật của hoàng tộc! Bị dọa cho sợ đến ba hồn bảy vía bay mất, lảo đảo quỳ xuống trước gót chân Đan Ty Tuấn.
“Thuộc hạ Phương Truyền Phú dập đầu tham kiến đại nhân.” Chân lão, không nhịn được run rẩy.
“Miễn lễ.” Đan Ty Tuấn vung tay lên, cho Phương Truyền Phú đứng dậy.
“Tạ đại nhân.” Phương Truyền Phú lau lau cái trán đã rỉ ra mồ hôi, run run đứng ở một bên.
“Phương Truyền Phú.”
“Dạ, không biết đại nhân có gì căn dặn?!” Cúi người, cúi đầu, hèn mọn vô hạn.
“Hai tên hái hoa tặc này giao cho ngươi.”
“Dạ, vâng…” Cái đầu gật lia lịa không ngừng như gà mổ thóc.
“Bổn đại nhân còn có việc, phải đi trước!!” Nói xong, người cũng đã ra khỏi đại đường.
“Hạ quan cung tiễn đại nhân.” Khom người, cúi đầu tiễn.
“Người đâu, đem hai tên dâm tặc này giải vào đại lao, chờ ta xử lý.” Vung tay một cái, hai gã nha dịch tiến lên, lôi hai gã hái hoa tặc đi.
“Oan uổng, oan uổng!”
Thật lâu sau, vẫn còn nghe thấy tiếng hai tên trộm cố làm ra vẻ kêu oan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.