Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 110: Ảo ảnh




Hà Linh Chi bưng chén trà gừng lên trên phòng, nhưng đây đã không còn là chén trà gừng thông thường nữa, qua đêm nay, cô ta nhất định sẽ là bà chủ của Phong Gia.
Cô ta đỡ anh ngồi dậy, múc từng muỗng trà rồi đổ vào miệng anh. Tiêu Phong đang trong cơn say, vẫn còn miên man, chỉ cảm thấy có dòng nước cay nồng chảy trong miệng.
................
Một lúc sau, anh bắt đầu cảm thấy cơ thể mình nóng lên, đưa tay cởi bỏ lớp áo vướng víu trên giường. Mắt anh nặng nề mở ra, trước mắt như phủ một lớp sương mờ, mọi thứ đều trở nên mờ ảo, vô thực.
Hà Linh Chi từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng tang, mặc như không mặc.
Cô ta nằm xuống bên cạnh anh, đưa tay vuốt ve cơ thể rắn chắc của anh. Tiêu Phong đột nhiên cảm thấy một cảm giác mát lạnh, vô cùng dễ chịu. Mùi hương này, mùi hương này quá đỗi quen thuộc, là của cô, chắc chắn là cô.
Tiêu Phong đưa mắt nhìn sang, cơn say làm cho anh xuất hiện ảo giác. Trước mắt anh chính là cô gái nhỏ ngày đêm mong nhớ, anh đưa tay sờ lên mặt cô, khoé mắt ẩn hiện một làn nước. Anh đưa mặt lại gần để nhìn rõ hơn, phải rồi, đôi mắt ấy, đôi mắt trong trẻo, long lanh như chứa cả bầu trời sao, sống động vô cùng. Còn cả đôi môi kiều diễm như một đoá hoa anh đào đang nở rộ. Chính là cô, cô đã quay về bên anh rồi sao?
Khoé môi anh khẽ cong lên, phủ lên đôi môi cô một nụ hôn, ôn nhu vô cùng.
Hà Linh Chi bị anh làm cho đứng hình, chuyện gì vậy? Không lẽ xuân dược của cô ta có tác dụng nhanh đến vậy sao? Nhưng dù sao đi nữa, cuối cùng cô ta cũng thực hiện được ý đồ của mình, cuồng nhiệt mà đáp trả lại nụ hôn của anh. Cô ta nằm lên trên người anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ anh,...
Nhưng... Tiêu Phong lại đẩy cô ta ra, bởi vì... Băng Hy chưa từng chủ động với anh đến như vậy, đây không phải cô, nhất định không phải cô. Một chút lí trí còn lại của anh vẫn đủ để có thể phân biệt được.
Hà Linh Chi vì hành động này của anh mà tức giận, không phải vừa rồi vẫn còn rất cuồng nhiệt sao?
Cơ thể anh nóng bừng, hạ thân không ngừng thiêu đốt...
Hà Linh Chi ở bên cạnh không ngừng quấn lấy anh, không dễ dàng mới có được cơ hội này, cô ta không thể để nó vuột mất như vậy được.
Tiêu Phong một lần nữa cự tuyệt cô ta, lần này, anh đi thẳng vào phòng tắm và khoá cửa lại.
Tâm trí anh bây giờ đã mơ hồ, không còn nghĩ được gì nữa.
"Nóng... nóng quá!"
Dường như đến bây giờ, xuân dược mới thực sự phát huy tác dụng.
Anh  cảm thấy toàn thân rất nóng, trong cơ thể anh giống như có một luồng nhiệt đang bắt đầu khởi động.
Nhiệt độ càng lúc càng nóng hừng hực, Tiêu Phong cảm thấy toàn thân mình giống như đang bị lửa thiêu, không chỉ có như thế, anh còn nhận ra trong cơ thể mình đang trào dâng lên cái loại nóng lòng ham muốn dục vọng.
Anh lần tìm vị trí của vòi nước và mở ra, để mặc cho dòng nước lạnh lẽo tuôn xối xả lên cơ thể mình, anh mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Thế nhưng khi anh tắt vòi nước thì nhiệt độ trong cơ thể lại bốc cháy lên lần nữa. Anh chỉ đành phải tiếp tục cọ rửa cơ thể mình ở dưới vòi hoa sen, cho đến khi độ nóng lần nữa bị cuốn trôi.
Sau khi lặp đi lặp lại như vậy mấy lần, nhiệt độ trên cơ thể anh rốt cuộc cũng đã thuyên giảm.
Tắt vòi nước, bỗng đâu một cơn choáng váng hoa mắt ập tới khiến cơ thể anh chênh vênh phải tựa vào trên mặt tường phòng tắm, anh muốn đứng thẳng ổn định để đi ra ngoài, nhưng toàn thân đã không còn hơi sức xụi lơ trượt xuống dọc theo vách tường, cuối cùng tựa vào ở góc tường dần dần mất đi ý thức...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.