Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 112: Một túp lều tranh, hai trái tim vàng




Lâm Hải vốn là một ngư dân hiền lành, chất phác, sống trong một làng chài nhỏ trên đảo Invalid. Cha mẹ anh đã qua đời năm anh bảy tuổi trong một chuyến đi đánh bắt xa bờ ngoài biển. Từ ấy, cậu bé bảy tuổi bắt đầu phải vật lộn với những công việc kiếm kế sinh nhai, có khi cơm còn chẳng đủ ăn, áo còn chẳng đủ mặc. Mọi người trong làng đều đã rời khỏi quê hương, đi tìm cơ hội nơi đất khách, chỉ còn anh và một vài người già vẫn kiên quyết bám trụ lấy mảnh đất quê hương. Cuộc sống tuy có khó khăn, thiếu thốn nhưng thong dong, tự tại. Anh sống một mình, cô đơn trong căn nhà nhỏ, có lẽ đã hơn mười bảy năm. Nên khi gặp được cô trên bờ biển, anh cảm thấy rất vui, ít ra thì anh cũng sẽ không còn phải một mình nữa, ít ra cũng còn có người để anh lo lắng, để anh chăm sóc.
Lâm Hải đợi cô uống thuốc xong, dọn dẹp một chút rồi rời khỏi. Vết thương của cô bình phục rất nhanh, mới một tháng mà đã gần như bình phục, bây giờ chỉ cần đợi cô khôi phục lại trí nhớ.
Sau khi Lâm Hải rời khỏi, Diệp Băng Hy mới từ từ ngồi dậy, cô nhìn một lượt xing quanh căn phòng. Căn phòng khá rộng rãi  và thoáng đãng, tuy là nhà của một chàng trai nhưng mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng, ngăn nắp. Đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có một cái bàn, hai chiếc ghế với một chiếc tủ quần áo nhỏ, còn lại là đồ dùng đi biển của anh.
Cô đưa mắt nhìn ra xa ngoài bờ biển, trăng hôm nay thật đẹp! Ánh trăng như dát vàng cả mặt nước, óng ánh huyền ảo.  Sóng biển từng cơn, từng cơn dạt dào đập vào bờ. Những cây dừa ngả nghiêng theo từng nhịp gió. Cô cứ ngồi như thế, thật lâu, thật lâu...
................
Sáng hôm sau,
Khi Diệp Băng Hy ngủ dậy thì mặt trời đã lên cao, cô ngồi dậy, bắt gặp tô cháo vẫn còn nóng hổi đặt trên bàn cùng dòng chữ được viết ngay ngắn: "Sáng nay tôi phải đi chài sớm. Cô tỉnh dậy thì nhớ ăn cháo nhé!"
Dòng chữ đơn giản nhưng đầy sự quan tâm. Diệp Băng Hy vươn vai, gấp gọn chăn màn rồi đi ra sân. Ánh nắng ban mai phủ đầy gương mặt xinh đẹp của cô. Đã rất lâu rồi, cô chưa được nhìn thấy nắng mặt trời, cũng đã quên mất cảm giác này.
Căn nhà của Lâm Hải nằm sâu trong một khu rừng dừa, xung quanh chỉ toàn là cây cối, không thấy dù chỉ là một bóng người, hay một nếp nhà. Trước cửa, anh có trồng một khóm hoa nhài, rất thơm, còn có cả cẩm chướng, mẫu đơn làm cho không gian trở nên tươi sáng, có sức sống hơn rất nhiều.
Diệp Băng Hy chỉ ra hít thở một chút rồi quay trở về phòng. Cơ thể cô vẫn còn rất yếu ớt, lại chưa quen với ánh nắng nên rất nhạy cảm, chỉ sợ đứng thêm một lúc nữa sẽ ngất xỉu mất.
Cô ngồi xuống bên giường, ăn hết tô cháo. Phải nói là tay nghề của Lâm Hải rất cừ, món cháo này ăn rất ngon. Diệp Băng Hy chỉ húp hai húp đã trôi tuột bát cháo vào bụng. Cô cầm bát xuống bếp, cũng tập tành rửa bát.
Đến gần trưa, Lâm Hải mới đi đánh cá trở về. Từ ngày gặp cô, anh không dám đi đánh bắt xa, chỉ đánh cá ở vùng biển quanh quẩn gần nhà nên trở về rất sớm. Hôm nay thu hoạch cũng kha khá, anh câu được cả một rổ cá đối cát. Trưa nay về sẽ làm cho cô món cá kho sở trường của mình.
Lâm Hải xách rổ cá, đi về đến cổng thì thấy cô đang tưới hoa trước nhà. Thân hình nhỏ bé của cô như ẩn hiện trong bộ quần áo rộng dài đã cũ được anh xin từ những người hàng xóm trong làng. Tuy chỉ là bộ đồ cũ, đã sờn vai, sứt chỉ nhưng không hiểu sao được mặc trên người cô lại trở nên đẹp đẽ, cao quý đến như vậy. Mái tóc cô đen nhánh nhẹ nhàng xoã trên vai, dưới ánh mặt trời mái tóc trở nên lấp lánh hơn. Mái tóc mềm mượt như nước, kết hợp với gương mặt tuyệt mĩ, làn da trắng như ngọc, gương mặt trái xoan xinh đẹp, hai gò má hơi hơi đỏ lên, đặc biệt là đôi mắt của cô, nó như sóng biển, lại như cô đọng rõ nét, ánh mắt sáng như ánh trăng, đẹp trong như mặt nước, nhưng lại sâu thẳm không thấy được đáy. Cả người cô toát ra một cảm giác thanh dịu nhẹ nhàng, khiến ai nhìn cũng thoải mái, vẻ đẹp của cô thật làm cho người khác phải động lòng.
Lâm Hải đứng lặng người hồi lâu, chính anh cũng bị thu hút bởi về thanh thuần, băng khiết của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.