Ông Xã Của Tôi Là Đại Boss

Chương 113: "Anh là đang chê tôi lùn hả?"




Diệp Băng Hy ngẩng đầu lên, thấy anh cứ đứng đó thì cất tiếng hỏi:
"Anh đã về rồi sao?"
Giọng nói cô trong trẻo như tiếng suối, lại pha chút dịu dàng, ngọt ngào như mật ong làm người ta thật muốn đắm chìm.
Lâm Hải giật mình, ngượng ngùng nở một nụ cười đáp lại:
"Tôi cũng vừa mới về."
Chàng trai này vốn chân chất, thật thà, biểu cảm của anh cũng thật ngây ngô. Anh bê rổ cá vào nhà, đóng cửa cổng lại.
"Cô vừa mới tỉnh lại, sao không ở trong nhà nghỉ ngơi?" Anh quay sang nhìn cô, lo lắng hỏi.
"Tôi không sao. Muốn ra đây hít thở không khí một chút." Diệp Băng Hy tưới xong hoa, cũng theo anh đi vào nhà.
"Như vậy cũng tốt, nhưng cũng phải cẩn thận. Cô xem, hôm nay tôi câu được rất nhiều cá!" Lâm Hải vừa nói vừa giơ chiếc rổ đầy ắp cá cho cô xem.
"Oẹ..." Diệp Băng Hy vừa ngửi thấy mùi cá, cổ họng đã dâng lên cảm giác buồn nôn rất khó chịu. Cô che miệng, chạy ra góc sân, nhưng rốt cuộc lại không nôn ra được.
Lâm Hải lo lắng, vội chạy vào rót cho cô một cốc nước ấm.
"Cô sao vậy?"
"Chắc tôi vừa tỉnh dậy, còn yếu nên vậy, hoặc có thể là trước đây tôi không ăn được cá. Có lẽ không sao đâu." Diệp Băng Hy nhận lấy ly nước từ anh, đưa lên miệng uống vài hớp.
Lâm Hải nhẹ nhàng đỡ cô vào nhà, đặt cô ngồi trên ghế.
"Vốn định trổ tài làm món cá đối kho cho cô nhưng xem ra không được rồi. Để tôi đi ra sau nhà bắt lấy con gà nhé!"
"Ừm." Diệp Băng Hy khẽ gật đầu.
Anh nở một nụ cười tươi, vỗ nhẹ vào vai cô rồi rời đi...
................
Một tiếng sau anh mới quay về, trên tay xách một chú gà trống to. Cô nhìn thấy anh thì bật cười. Không biết anh đi bắt gà ở đâu mà khi trở về lại tơi tả đến vậy, trên đầu toàn là lông gà và lá cây, trên mặt còn dính đầy những vết nhọ nhem nữa chứ, trông rất đáng yêu.
Lâm Hải ngây ngốc nhìn cô. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười. Hoá ra khi cô cười lại đẹp đến vậy. Cô hơi cong môi, nụ cười chỉ lộ ra chút độ cong mà cả gương mặt liền tươi sáng lên. Dường như chỉ cần chút mỉm cười thản nhiên duyên dáng, bầu trời ngoài cửa sổ đã vô cùng sáng sủa tốt đẹp.
Diệp Băng Hy đi đến, nhón chân phủi bỏ những thứ còn vương trên mái tóc anh. Đây chỉ là một hành động tự nhiên theo bản năng của cô nhưng lại làm anh cảm thấy rung động, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, khuôn mặt cũng dần dần ửng đỏ.
Anh bất giác lùi về phía sau:
"Để tôi."
Diệp Băng Hy thấy hành động này của anh mới nhận ra hình như vừa rồi, hành động của mình có vẻ không phải phép. Cô và anh mới chỉ vừa gặp nhau thôi mà, đâu có thân thiết đến vậy. Cô cũng lùi về đằng sau.
"Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn giúp anh."
"Không. Tôi phải cảm ơn cô mới đúng chứ, chỉ tại tôi cao quá, sợ cô sẽ mỏi tay." Lâm Hải kiếm đại một cái cớ, anh không muốn cả hai phải ngượng ngùng.
"Anh là đang chê tôi lùn hả?" Diệp Băng Hy chừng mắt, giọng nói cũng có phần nặng nề hơn.
Lâm Hải nhất thời bối rối, không phải anh làm cô giận rồi chứ! Con gái dễ giận vậy sao?
"Tôi... tôi...tôi không nói cô lùn. Tôi chỉ nói là tôi cao thôi."  Anh ấp úng nói.
Diệp Băng Hy nhìn thấy anh bị mình doạ sợ, mới mỉm cười:
"Tôi đùa anh đấy!"
"Cô... đùa tôi sao?" Lâm Hải vẫn chưa định thần lại được.
"Ừ. Đùa anh đấy, không ngờ anh lại dễ bị lừa đến vậy. Anh có thể đi nấu cơm không, tôi đói rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.