Đôi mắt Lâm Ngọc Linh thoáng qua một tia sấm, điều này có nghĩa…Cô phải dựa dẫm vào Chu Hoàng Anh cả đời này sao?
Cảm xúc này cô không hiểu cũng không thể lý giải.
Nhưng cô biết rõ, cô không hề căm ghét, thậm chí còn có chút thích thú.
Cho dù người đàn ông trước mắt cô không hề thay đổi tình cảm, hay sẽ trách phạt cô đến mức phát khóc, đó cũng chỉ là những điều anh dành riêng cho cô.
“Thật ra, em…Em không có ý định ly hôn với anh” Lâm Ngọc Linh nhỏ tiếng đáp lại, vừa rồi là những lời nói tức giận mà thôi, cô cũng không phải kiểu phụ nữ mưa nắng thất thường, và cô cũng không hề muốn đối diện với cảnh chia ly.
Cánh môi mỏng của Chu Hoàng Anh khẽ cong, anh nhắc nhở: “Hãy nhớ kỹ những lời em nói hôm nay”
“Em biết rồi” Lâm Ngọc Linh gật đầu lia lịa.
Bầu không khí hòa bình trở lại, tâm trạng Tồi tệ đè nặng của Lâm Ngọc Linh dân dân cũng tốt lên, cô ngẩng đầu lên, nở một nụ cười tươi tắn nhìn anh.
“Bây giờ có thể đặt em xuống chưa?” Cô phát hiện bản thân vẫn còn vắt vẻo như một chú thắn lẳn trên người của Chu Hoàng Anh.
Chu Hoàng Anh gật đầu, một giọng nói từ tính vang lên: “Ừ, nhưng vẫn còn một chuyện muốn nói với em.”
“Anh nói đi, mau nói đi!” Lâm Ngọc Linh lung lay chiếc cổ của anh thúc giục.
Đôi mắt như xoáy nước của Chu Hoàng Anh trở nên sâu thẩm lạ thường, dường như có thể hút lấy người ta vào trong đó. Lâm Ngọc Linh nhìn đến ngây người, linh hồn sớm đã bị cuốn đi mất, đôi mắt anh lấp lánh như thể biết nói chuyện.
Nhưng đôi mắt đó lúc này hiện lên vẻ trịnh trọng: “Lâm Ngọc Linh, sau này khi đối mặt với những chuyện như này, em cần phải kiên cường lên. Anh không thể ở bên em mãi, những gì em phải đối mặt còn rất nhiều, đâu chỉ đơn giản chỉ có người nhà anh và Tạ Miên như bây giờ”
Nghe xong những lời của Chu Hoàng Anh, tâm trạng cô trở nên vô cùng kích động, cô cũng nghe theo trái tim mình nên mới có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Cô đột nhiên hiểu ra lý do Chu Hoàng Anh phạt cô đứng lâu như vậy.
Không phải anh giận mà muốn cô ghi nhớ hình phạt hôm nay, muốn cô trưởng thành lên.
Hiểu được dụng ý của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh cảm thấy một luồng khí ấm áp chảy trong lòng.
Đột nhiên, cô nhớ về một câu nói rất nổi tiếng trên Facebook, cách tốt nhất để vợ chồng chung sống hòa thuận là hai bên cùng giúp nhau trưởng thành.
Tuy Chu Hoàng Anh nghiêm khắc lên rất đáng sợ, nhưng lại gián tiếp khiến cô trưởng thành lên rất nhiều.
“Cảm ơn anh, em nghĩ sau này em có thể đối mặt với người nhà anh và Tạ Miên rồi, em sẽ không trốn chạy như hôm nay nữa” Cô nói thật lòng mình.
Chu Hoàng Anh vẫn cái khuôn mặt căng như dây đàn không nói lời nào, nhưng đôi mắt ngày càng nóng bỏng nhìn cô chảm chằm.
Lâm Ngọc Linh cũng không nóng lòng đòi xuống nữa, bám vào bả vai của Chu Hoàng Anh cười trong âm thầm, quan hệ giữa họ ngày một thân thiết hơn.
Họ đứng ngây ra khoảng hai tiếng, nhân lúc Chu Hoàng Anh đi rót nước nóng, Lâm Ngọc Linh đến bên cửa sổ, xe bên ngoài đại sảnh khu nhà thưa thớt dần, khách cũng về gần hết.
Lâm Ngọc Linh mới chợt nhận ra trời đã rất khuya rồi