Nhưng làm sao mà Sở Nhược Phi lại có thể bỏ qua cho anh dễ dàng như vậy, bà ta đứng dậy đi đến bên cạnh con trai mình, dùng tay kéo mạnh chiếc áo của Chu Hoàng Anh, kêu thất thanh: “Chảy cả máu mà kêu không sao, con bị sao vậy?”
“Con không cẩn thận vấp phải thôi”
“Nói dối!” Đôi mắt Sở Nhược Phi như có lửa trong đó, nhìn cái đã vạch trần được lời nói dối của Chu Hoàng Anh: “Mẹ tuy già, nhưng chưa đến mức hồ đồ, bị vấp sẽ không như thế này. Mẹ nghĩ đây chính là vết xước do móng tay của phụ nữ để lại”
Nghe vậy, khuôn mặt Chu Hoàng Anh có chút lúng túng.
“Mẹ nói đúng sao? Người phụ nữ đó cãi nhau với con sao? Cô ta dám đánh con, rốt cục người phụ nữ có chút gia giáo nào không vậy!”
“Mẹ à, sự việc không giống như mẹ nghĩ đâu.
“Con đừng có nói đỡ cho cô ta nữa, chứng cứ rõ ràng thế kia, thật không thể tin nổi, lấy người phụ nữ này về nhà thì không biết cô ta còn làm nên chuyện động trời gì nữa!”
“Được rồi, bà bình tĩnh đi!” Chu Thẩm Ngôn nấy giờ im lặng không nhịn được nữa lên tiếng.
“Tôi mà còn bình tĩnh thì không chừng đứa con trai này sẽ bị người phụ nữ kia ngồi lên đầu lên cổ mất, con cái không phải ông sinh ra nên ông không biết xót!”
Vốn dĩ Sở Nhược Phi đã không chấp thuận Chu Hoàng Anh quen Lâm Ngọc Linh, lúc trước Chu Thẩm Ngôn khuyên bà ta đi tìm Chu Hoàng Anh để nói chuyện, lúc này bà ta thực sự mất hết kiên nhẫn khi thấy Chu Hoàng Anh bị thương.
“Sao tôi không biết được? Bà đang dùng suy nghĩ của chính mình áp đặt lên người Hoàng Anh, đây là cái mà bà gọi là tình yêu sao?” Chu Thẩm Ngôn rắn rỏi đáp trả.
“Ông..” Sở Nhược Phi bị bật lại nhất thời không biết nói gì, bà ta xua xua tay, tỏ ý không thèm đôi co với ông ta: “Tôi không muốn nói chuyện với ông, đợi khi nào người phụ nữ đó leo lên đầu ông, ông mới biết hậu quả là thế nào, không biết ả ta cho hai ba con ông uống thuốc gì mà khiến hai người như bị quỷ ám!”
“Bốpt”
Chu Thẩm Ngôn dùng bàn tay to đập mạnh xuống bàn, ánh mắt tức giận ẩn dưới cặp kính: “Bà nói bậy bạ gì vậy!”
Mặc dù bà ta kính nể gia thế của Chu Thẩm Ngôn, nhưng Sở Nhược Phi cũng không phải người dễ bị ức hiếp, ba của bà ta được tổng thống bổ nhiệm làm đại tướng quốc gia, đánh thẳng vô số lần, người trong dòng họ vừa sinh ra đã đầu quân, xuất thân gia cảnh không hề thua kém.
Tuy nhiên, mối quan hệ giữa Sở Nhược Phi với ba bà ta vốn không tốt, nên cũng không có nhiều thế lực hậu thuẫn, lúc trước cãi nhau với Chu Thẩm Ngôn, ít nhiều gì bà ta cũng nhẫn nhịn, nhưng lần này thì khác, vì quá yêu thương đứa con trai nên bà ta không quan tâm gì nữa.
“Tôi nói sai gì chứ? Nếu không tại sao hai người lại bảo vệ cô ta như vậy, cô ta không phải con gái của nhà quyền quý, ba thì mất sớm, mẹ thì bệnh tật, loại người này sao bước vào nhà họ Chu được” Sở Nhược Phi đáp trả kèm với ánh mắt hung dữ.
Chu Thẩm Ngôn tức đến run tay: “Bà đúng là…
“Tôi đanh đá chứ gì? Chu Thẩm Ngôn ông được lắm, tôi sớm đã nhìn ra ông chán ghét tôi, có giỏi thì ly hôn đi, cho ông đi tìm những người phụ nữ dễ mến yêu kiều bên ngoài đó!”
Chu Thẩm Ngôn chắc chẵn không có cái gan đó, tuy rằng sau lưng ông có nhà họ Chu, nhưng ông không có cốt cách quân nhân như con trai mình, hầu hết mọi quyền hành đều nằm trong tay ông cụ Thanh và Chu Hoàng Anh.
Ông ta không có quyền hành gì, mặc dù Sở Nhược Phi cãi nhau với người nhà bà ta, nhưng nếu bên kia biết con gái mình chịu ấm ức thì sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nên ông ta không có gan ngoại tình.
“Đừng cãi nhau nữa!” Chu Hoàng Anh nhìn thấy ba mẹ cãi nhau kịch liệt vì chuyện của mình thì đầu anh sắp to gấp hai lần bình thường, anh hỏi: “Mẹ, mẹ gọi con đến đây chỉ để muốn con rời xa Lâm Ngọc Linh phải không?”
“Đúng” Sở Nhược Phi không hề phủ nhận: “Nhìn cô ta cào con, thật đúng là chanh chua đanh đá, có điểm gì xứng với con chứ?”