Cô hầu nhỏ nhất thời đã bị cởi sạch, chỉ còn lại áo lót cùng quần lót.
Nhìn thấy ngực cô ta to lớn, Lâm Ngọc Linh thật muốn đặt trên đầu ba dấu chấm than, không phải đâu! Vóc dáng của người hầu so với cô cũng còn tốt hơn.
Tối qua không phải cô chán ghét việc Chu Hoàng Anh nhìn thấy cơ thể mình sao?
Nhưng cho đến bây giờ, cô vẫn đang suy nghĩ về chuyện Chu Hoàng Anh thay quần áo cho cô tối hôm qua…
“Am Cô hầu cảm thấy trên người chợt lạnh, không có cảm giác an toàn gì, cô ta cũng chẳng ngó ngàng đi trực tiếp mở miệng ra la to lên.
Lâm Ngọc Linh vội vàng đi lên che miệng, đè cô ta vào tường, nhắc nhở: “Cô muốn người dưới lầu phát hiện ra tôi hay sao?”
Cô hầu nhỏ lắc đầu lia lịa, vì nếu Lâm Ngọc Linh bị phát hiện, cô ta sẽ không được lợi gì với tư cách đồng phạm.
“Vậy thì ngoan ngoãn chớ đừng tùy tiện lớn tiếng kêu!” Lâm Ngọc Linh lắc lắc dây lưng trên quần áo của người hầu quanh mình trước mắt cô hầu, nói: “Hiện tại tôi không có nhiều thời gian như vậy, tôi không có thời gian chờ Chu Hoàng Anh, quần áo cô để tôi mượn dùng một chút, chờ lần sau sẽ trả lại cho tôi.”
Cô hầu nhìn Lâm Ngọc Linh chết lặng, như thể không hiểu cô sẽ làm gì tiếp theo, mà Lâm Ngọc Linh cũng không cần cô ta hiểu.
“Không được ra ngoài nói nửa lời, cô có nghe thấy không?!” Lâm Ngọc Linh thay đổi trạng thái trước đây, nghiêm túc mở miệng la rầy, tuy răng cô không muốn làm như vậy, nhưng chỉ có khuôn mặt này mới có thể dọa cho cô hầu im miệng hoàn toàn.
Cô hầu bị Lâm Ngọc Linh hù dọa, sợ hãi gật đầu đồng ý.
Sau đó Lâm Ngọc Linh mới để cho cô ấy đi, sau khi thay quần áo của người hầu thì cô đem tóc mình buộc cao, cô lúc nào cũng thích xõa tóc, nhưng lúc trước nhìn thấy người nhà họ Chu, họ đều xả tóc, cho nên khó tránh khỏi sẽ đưa tới bọn họ hoài nghỉ.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, Lâm Ngọc Linh vội vã bước xuống nhà như một người hầu.
Ở tầng dưới, nhà họ Chu đã ăn sáng xong, người hầu đang giúp dọn dẹp bàn ăn, Chu Thẩm Ngôn đi phòng làm việc trên lầu vào, ông cụ Thanh đang đọc báo trên ghế sofa, trong khi Sở Nhược Phi chính là vì ăn no liền đi tới đi lui trong phòng khách Bà ta đi lui đi tới càng rộng, thì Lâm Ngọc Linh càng dễ bị phát hiện.
Trong lòng cô đã nổi sóng vì sợ hãi, cô muốn lùi lại mấy lần, nhưng khi nghĩ đến Lâm.
Ngọc Huy đang đợi cô ở trường, cô lần nữa lấy lại can đảm.
Với một nỗ lực cuối cùng, Lâm Ngọc Linh cuối cùng cũng bắt đầu… bước. Đang xem báo sao?
Lâm Ngọc Linh cúi đầu xuống, cô chỉ có thể từ khe hở trong ánh mắt nhìn thấy bước chân đi bộ của Sở Nhược Phi bỗng nhiên ngừng một lát.
Tim cô nhất thời đập như trống, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Chỉ là Sở Nhược Phi đột nhiên quay người lại nhắc nhở ông cụ Thanh: “Ba, đã đến lúc uống thuốc, vậy tại sao ba còn không uống thuốc?
“Được” Ông cụ Thanh gật đầu, đặt tờ báo trên tay xuống bàn trà.
Sở Nhược Phi lấy thuốc của ông cụ Thanh từ trong ngăn kéo ra, khéo léo đổ vài viên thuốc vào lòng bàn tay cô, rồi đưa cho ông cụ: “Ba, uống đi”
Ông cụ Thanh giương mắt liếc Sở Nhược Phi, thuận miệng hỏi: “Nước ở đâu?”
Sở Nhược Phi lắc chiếc ấm trên bàn trà vài lần, nhưng nó đã cạn sạch.
Cô có chút không kiên nhẫn nói: “Người hầu ở nhà này sao vậy? Sao còn không thay nước!”
“Thiếu dạy đỗ!” Ông cụ Thanh nặng nề hừ một tiếng.
Sở Nhược Phi cười có chút nịnh nọt: “Dạ ba, lát con sẽ xuống trừng phạt chúng. Ba, đừng vì loại chuyện này mà tức giận hại thân thế”
“Đến bao giờ cái nhà này mới khiến tôi bớt lo lắng!” Ông cụ Thanh bất lực thở dài.
“Ba, ba nói xem, Hoàng Anh bây giờ đã lớn, có thể tự mình đứng vững, sau này nhà họ Chu, có việc gì nó thể cùng ba chia sẻ xử lý rồi” Sở Nhược Phi mỉm cười đáp lại.