Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 117: Đúng là điển hình cho câu có sắc quên bạn!




Trần Tuấn Anh không dám nhớ đến chỗ đó nữa, liền cầu xin lòng thương xót, ủy khuất nói: “Đừng, đại ca, em sai rồi!”
“Sau này đừng có làm ra những trò đùa ngớ ngẩn như vậy nữa” Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói.
“Vâng, vâng” Tuấn Anh lấy tay làm động tác ra hiệu OK.
Ngoài mặt thì anh ta khuất phục nhưng trong lòng lại đang không ngừng chửi mắng Chu Hoàng Anh, trước mặt Lâm Ngọc Linh thì hào phóng ga lăng, tới lúc gặp anh ta thì liền sẽ trở lại bộ dạng sắt đá tàn nhẫn.
Đúng là điển hình cho câu có sắc quên bạn!
“Đại ca, vấn đề phía bên kia của chị dâu anh liền mặc kệ sao?” Anh ta hỏi Chu Hoàng Anh vẻ mặt kiểu như “nếu mặc kệ thì còn kêu cậu ra đây làm gì”, liền trầm giọng căn dặn: “Kiểm tra địa chỉ trường học của em trai Lâm Ngọc Linh, bí mật theo dõi”
“Vâng!” Anh ta cũng biết!
Trần Tuấn Anh nhổ nhánh cây trên đầu và ngậm trong miệng, khi anh ta chuẩn bị thực hiện nhiệm vụ quan trọng này, Chu Hoàng Anh đột nhiên nói thêm: “Nếu như có bất kỳ tình huống nào, nhớ kịp thời báo cho tôi, tôi sẽ lập tức chạy đến xử lý”
Trần Tuấn Anh phanh gấp, quay lại nhìn Chu Hoàng Anh đầy cảm kích, nói: “Đại ca, em biết đại ca không muốn để một mình em đi đối mặt, nhưng đại ca yên tâm, em sẽ giúp chị dâu giải quyết chuyện nhỏ này”
“Trần Tuấn Anh, là do trí thông minh của cậu thật sự rất thấp, tôi không an tâm” Chu Hoàng Anh chán ghét nói.
Sau đó, anh nở một nụ cười đầy tính toán, nói từng chữ: “Làm sao tôi có thế cho cậu cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân này được chứ?”
Trần Tuấn Anh: “..” Anh ta tới bây giờ cũng chưa từng thấy Chu Hoàng Anh cư xử như thế này!
Kể từ khi Lâm Ngọc Linh đến, anh ta ngày càng bị bỏ rơi nhiều hơn!
Lâm Ngọc Linh vội vã đến trường với tốc độ nhanh nhất có thế, cô nhìn lướt qua cửa sổ văn phòng giáo viên trước.
Trong phòng làm việc, Lâm Ngọc Huy vân đang tranh cãi gay gắt với một nam sinh quấn băng gạc trên đầu, một người phụ nữ và một cụ bà đang đứng cạnh giúp nam sinh mắng Lâm Ngọc Huy hết lần này đến lần khác, họ chắc là người nhà của nam sinh đã đánh nhau với Lâm Ngọc Huy, mà thầy giáo phỏng đoán chắc cũng không ngăn lại được, đang xoa xoa huyệt thái dương.
Nhìn thật sự rất nghiêm trọng.
Lâm Ngọc Linh suy sụp một lúc, lúc này mới gõ cửa bước vào.
Cô thậm chí còn không điều chỉnh được nhịp thở, liền xin lỗi: “Thực xin lỗi, tôi bận một chút việc nên đến trễ một chút”
Lâm Ngọc Huy giống như là đã nhìn thấy Quan thế âm bồ tát vậy, từ nhỏ đến lớn cậu đều không như vậy, bây giờ liền không nói hai lời liền nhào đến người Lâm Ngọc Linh một Ôi, chị ơi, cuối cách thân mật, ủy khuất n‹ cùng chị cũng ở đây, chị mà đến trễ một chút, em liền bị bọn họ bắt nạt đến mức phải nhảy lầu rồi!”
Vừa nghe thấy hai chữ “nhảy lầu’ Lâm Ngọc Linh liền đã quên mất mình phải trách cứ cậu, cô vội sờ đầu Lâm Ngọc Huy nói: “Được rồi, chị ở đây, chị sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này”
Lâm Ngọc Huy vội vàng gật đầu, tìm được chỗ dựa của mình, mạnh miệng nói: “Chị, chị nhất định phải làm chủ cho em đấy”
“Được rồi, cậu còn gây chưa đủ chuyện hay sao!” Thầy giáo trừng mắt nhìn Lâm Ngọc.
Huy, đứng dậy, kéo Lâm Ngọc Linh qua một bên, nói nhỏ: “Thật khó để thuyết phục bên kia không gọi cảnh sát, cô phải xử lý thật tốt, nên nhượng bộ được thì liền nhượng bộ một ít, em trai cô không đọ lại nổi nam sinh kia đâu, ba nam sinh kia chính là phó thủ trưởng”
“Cảm ơn thầy giáo đã dặn dò” Lâm Ngọc Linh cảm kích nói.
Thầy giáo bất lực nói: “Đừng cảm ơn, em thật đáng thương khi có một người em trai cứ: thích làm điều xãng bậy như vậy”
“Các người ở đó nói nhỏ nói to cái gì vậy?
Con trai tôi vì em trai cô mà bị thương, cô không định cho chúng tôi một lời giải thích sao!” Mẹ của Trần Kiệt hét lên.
Thầy giáo vội vàng nở một nụ cười nịnh nọt: “Đâu có, không phải chị gái của Lâm Ngọc Huy đã đến rồi sao? Mọi người có chuyện gì liền có thể giải quyết”
Mẹ Trần Kiệt liếc mắt nhìn Lâm Ngọc Linh lạnh lùng nói: “Cô là chị gái của tên nhóc khốn kiếp này sao?”
“Đúng vậy” Lâm Ngọc Linh trả lời “Nhìn bộ dáng cô nghèo hàn như vậy, có thể trả nổi tiền được không?”
Lâm Ngọc Linh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngọc Huy là người đầu tiên không thể kiềm chế bản thân, vội vàng chạy ra hét lớn: “Này! Mụ yêu quái, bà có biết nói chuyện không? Tại sao chị gái tôi lại nghèo hèn? Tôi mà nói ra thân phận của chị ấy, sợ bây giờ liền có thể dọa chết bà”
Lâm Ngọc Huy dù là một tên khốn, nhưng cậu cũng sẽ liều mạng giúp chị mình ra mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.