Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 145: Em đừng để trong lòng




Nghe thấy động tĩnh của bọn họ, lực chú ý ba người bạn của anh đều bị hấp dẫn ánh mắt mà nhìn về phía họ.
“Ôi trời! Khiêm Thành đến kia!”
Một người đàn ông đầu trọc, trên cổ có xăm hình con nhện, trong miệng còn ngậm thuốc lá đi đến.
“Ha! Đại Thành!”
Mã Tô mỉm cười bước tới, vô cùng thân thiết vỗ vai anh ta.
“Cô gái này chắc không phải là người ở trong điện thoại cậu một hai liều mạng đưa đến chứ?” Trong lúc họ vừa nói chuyện vừa cười đùa, một người đàn ông khác cũng hút thuốc với Đại Thành đi tới.
Nhìn qua, anh ta trông rất trẻ, dáng người cực kì tinh xảo lại thanh tú, không giống Đại Thành có chút cao lớn, chỉ là mái tóc kia bị anh ta tết thành tóc của người châu Phi, càng tăng thêm hơi thở của hoang dã cho anh ta.
“Đúng vậy, cô ấy là một người bạn tốt của tôi tên là Lâm Ngọc Linh” Mã Tô giới thiệu cô với mọi người, đương nhiên anh không bỏ rơi Lâm Ngọc Linh. “Đây là Đại Thành, khi nấy em cũng nghe rồi đấy. Đây là Tiểu Mai, còn cô nàng kia em cứ gọi cô ấy là Annie là được, nhưng em đừng đánh giá thấp cô ấy, cô ấy chính là ngôi sao hot nhất nền tảng về phát sóng trực tiếp trên mạng”
Phát sóng trực tiếp trên mạng Lâm Ngọc Linh đã nghe nói qua, đây là một nền tảng rất tốt cho những người vừa có ngoại hình xinh đẹp lại có tài năng thực hiện ước mơ ngôi sao của mình. Chỉ cần mở điện thoại lên và trò chuyện với khán giả mỗi ngày là có thể thông qua internet thu được rất nhiều người hâm mộ.
“Anh Đại Thành, Tiếu Mai, Annie chào mọi người ạ” Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng chào hỏi.
“Người đẹp! Đừng khách sáo như vậy, anh em chúng tôi rất dễ ở chung!” Đại Thành khoác vai Tiểu Mai đứng đối diện với Lâm Ngọc Linh cười trêu ghẹo lại làm mặt quỷ chọc cô.
Còn Annie chỉ liếc mắt nhìn sang bên này một chút rồi lạnh nhạt đáp: “Ừ” một tiếng rồi quay lại tiếp túc nhìn vào điện thoại di động phát sóng trực tiếp.
nở hoa: Chuyện lạ có thật.
Lâm Ngọc Linh lúng túng vân vê mép áo chính mình, không nhịn được cười khan, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
Tiểu Mai lôi chiếc gối trên giường ra đập mạnh vào lưng anh ta: “A này! Làm như anh chưa bao giờ nhìn thấy con gái ấy”
Hai người này rất nhanh đã cãi nhau ầm ï hết lên, cảnh tượng trong phòng đột nhiên trở thành một khung cảnh sống động, náo nhiệt.
Mã Tô bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn bộ dạng ngây ra như phỗng của Lâm Ngọc Linh, sợ làm cô sợ nên nhanh chóng giải thích: “Đây chính là cách sống chung của hai người họ, nhìn nhiều thì quen, quen rồi sẽ tốt thôi.”
“Bạn bè của anh rất thú vị” Lâm Ngọc Linh vốn luôn thích sự yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao cô không có chút chán ghét nào với bạn của Mã Tô.
Đại Thành cùng Tiểu Mai giống như càng chơi càng hăng, trong lúc vô tình họ không cẩn thận đụng vào điện thoại di động đang để trên bàn của Annie.
“Cộp!”
Một tiếng động lớn vang lên, Annie đập tay mạnh xuống bàn.
Cô mở miệng hét lên, giọng điệu không máy thân thiện: “Mấy người đều dừng lại hết cho tôi! Không đùa nghịch không chịu yên có đúng không?”
Giọng hét của Annie không giống như đang nói với một người bạn, ngược lại giống như đang nói với kẻ thù của mình.
Cô không để ý mình đã dọa sợ Lâm Ngọc Linh, cùng khiến cho Đại Thành và Tiểu Mai yên tĩnh lại.
Tiểu Mai thì còn tốt, gương mặt Đại Thành lộ rõ vẻ không cam lòng, nói: “Sao cô lại nói như vậy? Cô đã phát sóng trực tiếp những hai giờ đồng hồ, bọn tôi đã nhường nhịn cô lắm rồi, nhưng đừng ỷ cô là nữ mà cho rằng bọn tôi không dám lớn tiếng với cô. Bây giờ đang có khách đến, cô không thể cho chúng tôi một chút mặt mũi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.