Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 16: Hãy để tôi đi, tôi không có




Khoảnh khắc hai người đi ngang qua nhau người phụ nữ đột nhiên lùi lại một bước rồi ngăn cô lại, đôi mắt như tia X quang nhanh chóng đánh giá cô một lượt.
“Cô là Lâm Ngọc Linh phải không?”
Lâm Ngọc Linh giật mình nhưng chưa kịp phản ứng đã thấy người phụ nữ kia mau.
chóng lấy ra một chiếc micro và trong miệng hét lên một tiếng bén nhọn: “Nhiếp ảnh gia mau đến đây đã tìm được nữ chính của bức ảnh kia rồi”
Bùm!
Chỉ một câu nói ngắn ngủi được thốt ra nhưng giống như một hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng gây ra ngàn tầng gợn sóng.
Mấy người đàn ông mang theo máy quay lập tức nhảy ra khỏi chiếc xe màu trắng, cùng lúc đó các phóng viên nghe được tin tức cách đó không xa cũng bỏ qua việc hỏi những người khác mà lao tới với tốc độ 100m/h như bầy ong vỡ tổ lập tức bao vây lấy Lâm Ngọc Linh không hề có một khe hở nào cả.
Tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không kịp trở tay.
“Cô Lâm Ngọc Linh, tôi nghe nói cô vẫn còn là sinh viên đại học, xin hỏi ngoài việc học cô có ngầm tham gia việc mua bán dâm hay không?”
“Cô Lâm Ngọc Linh, xin hỏi có phải chuyện giữa cô và thủ trưởng Chu Hoàng Anh là do cô cố tình dụ dỗ anh ấy có phải không?”
“Xin hỏi cô và anh Hoàng Anh hiện tại có quan hệ gì?”
“Cô Lâm Ngọc Linh xin cô hãy trả lời những câu hỏi của chúng tôi”
Cùng với ánh đèn điên cuồng nhấp nháy, hết câu hỏi này đến câu hỏi khác mang theo ác ý ập vào mặt cô khiến cho sắc mặt của Lâm Ngọc Linh trở nên tái nhợt. Vóc dáng gầy gò của cô giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa đại dương mênh mông đang bị từng cơn sóng dữ ập tới không ngừng phải lùi bước.
“Tôi không có làm gái, tôi không có.”
Cô vô thức lẩm bẩm nhưng hoàn toàn bị những tiếng ồn ào đánh cho tan tác.
Động tĩnh ở đây quá lớn nên nhanh chóng thu hút đám người qua đường xung quanh xúm lại, thậm chí còn có không ít bệnh nhân và y tá trong bệnh viện cũng chạy đến xem náo nhiệt, khiến cho Lâm Ngọc Linh bị vây quanh như chiếc bánh chưng được gói ba Tầng trong ba tầng ngoài mà không thế rời khỏi.
“Đây không phải là nữ chính kia hay sao?”
“Nghe nói là làm gái? Thật là nhìn không ra: “Đúng đấy trông có vẻ trong sáng không ngờ lại lén làm chuyện bẩn thỉu như vậy. Lại còn dâm đãng đến mức chủ động dụ dỗ nam thần Hoàng Anh nữa chứ, thật là buồn cười”
Từng đợt chỉ trích giống như lưỡi dao sắc bén cất qua, lúc này Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy mình sắp dùng hết sự can đảm của cả đời này mới không bật khóc trước đám đông.
“Hãy để tôi đi, tôi không có…”
Môi dưới đã bị cắn ra một vệt máu, vóc dáng gầy gò đang run rẩy kịch liệt nhưng âm thanh nghẹn ngào vỡ nát vừa mới thốt ra lại bị nhấn chìm.
Cô siết chặt một cánh tay nhưng năm lần bảy lượt đều bị đẩy trở về, đột nhiên không biết là ai đẩy mạnh sau lưng khiến cô không đứng vững nhào về phía trước và nặng nề ngã xuống bậc thêm.
Giây phút đó khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy đau đớn Tuy nhiên không một ai quan tâm đến sự sống chết của cô, vẫn tiếp tục chụp ảnh và bàn tán về cô.
Khoảnh khắc đó tâm trạng của Lâm Ngọc Linh vô cùng tuyệt vọng.
Rõ ràng cô không làm gì cả tại sao lại phải chịu nỗi nhục nhã lớn như vậy?
Cô cắn răng cố nén nước mắt trở về, vừa mới muốn đứng lên thì bổng nhiên một giọng nói lạnh lùng xen lẫn răn đe gây chấn động và đè ép sự ồn ào của hiện trường.
“Chỉ dựa vào những bức ảnh đó và một tin tức giả dối thì có thể tùy ý buộc tội danh vô liêm sỉ như vậy cho một cô gái vô tội. Đây chính là đạo đức của phóng viên giải trí các người sao? Hay là nói nhiều người như vậy bắt nạt một cô gái yếu đuối thì các người mới cảm thấy có thành tựu?”
Âm cuối lạnh như băng và cố ý nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng còn kèm theo một chút chế giễu.
Giọng nam tuy không lớn nhưng cũng để lọt vào tai mọi người.
Tất cả mọi người như bị bấm nút tạm dừng, bầu không khí mới giây trước còn ồn áo náo nhiệt nhưng giây tiếp theo lại yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng gió cũng có thể nghe thấy.
Bọn họ theo bản năng quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.