“Chẳng phải mai mới thi sao? Mai đưa là được rồi!”
Ngày mai là trận đấu rồi đó! Đợi đến lúc đó Trần Thiên Vũ mới đưa bài cho cô ta, thì cô ta làm gì còn thời gian luyện tập nữa chứ!
Nụ cười trên mặt Tạ Miên cứng lại, ngữ khí hơi mang vẻ thương lượng hỏi: “Ờ, anh Vũ, bài đọc của anh cũng đã làm xong rồi mà, lẽ nào hôm nay không thể đem ra đưa tôi được sao?”
Trần Thiên Vũ ngẩng đầu lên, sau khi khi nhìn cô ta ba giây bên môi bèn nở một nụ cười quyến rũ: “Xem ra cô Miên đây không có tự tin về mình lắm nhỉ, cảm thấy bản thân có thể sẽ thua đối thủ?”
“Tôi…tôi đương nhiên không có ý này” Tạ Miên đương nhiên sẽ không phủ nhận thực lực của mình.
“Ö? Vậy cô căng thẳng thế làm gì?” Trần Thiên Vũ lại hỏi Tạ Miên bị ép cho không còn gì để nói, nếu còn nói tiếp, chỉ càng làm Trần Thiên Vũ coi thường thêm mà thôi.
Cô ta thân là cô cả nhà họ Tạ, tuyệt đối sẽ không cho phép bản thân làm mất thể diện!
“Anh Vũ, anh nói gì vậy chứ, sao tôi có thể căng thẳng được, nếu anh muốn ngày mai công bố, vậy thì ngày mai đi!” Tạ Miên nói cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.
Dù sao cô ta cũng chả có gì phải sợ, bên phía Chu Hoàng Anh vì có sự ngăn cản của cô †a nên tuyệt đối sẽ không giúp Lâm Ngọc Linh được, mà thực lực của bản thân Lâm Ngọc.
Linh thì tuyệt đối không thể vượt qua cô ta.
Cho dù ngày mai Trần Thiên Vũ mới đưa bài đọc cho cô ta thì cô ta cũng sẽ không thua trận đấu lần này.
Cô ta vừa về nước, vừa hay nhân cơ hội này hot lên một trận, để dễ mượn chuyện này đứng vững gót chân trong nước.
Nghĩ vậy, trên môi Tạ Miên hiện lên một nụ cười nhất định phải có được.
Bên này, cô ta có cách nghĩ của mình, mà Trân Thiên Vũ lại cũng có quyết định riêng của bản thân.
Hôm sau.
Cuối cùng cũng tới được trận đấu mong chờ đã lâu.
Nói không căng thẳng là giả.
Vừa sáng sớm, Lâm Ngọc Linh liền đi đến phòng tập luyện, nghĩ đến đám người Chung Thành và Annie mấy ngày nay vất vả cùng cô tập luyện, trong lòng cô vừa cảm động vừa áy náy.
Nên khi đi qua tiệm đồ ăn sáng, cô đã đặc biệt mua cho mọi người bữa sáng cực kỳ phong phú, muốn khao bọn họ một bữa.
“Bốp! Nhưng Lâm Ngọc Linh vừa đẩy cửa phòng tập luyện ra thì bên tai liền truyền đến một tiếng vang lớn.
Giây tiếp theo, vô số dây ruy băng từ trên trời rơi xuống.
Cô còn chưa kịp phản ứng tiếng kêu của Chung Thành và Tiểu Mai đã truyền đến.
“Oa khà khà! Thật đúng là kích thích quá, mấy ngày này căng thẳng lâu như vậy, cuối cùng cũng được phóng thích rồi! Tiểu Mai hưng phấn vỗ tay.
Trong chớp mắt, Lâm Ngọc Linh đã nhìn rõ được hoàn cảnh xung quanh Xung quanh của phòng tập luyện đều được tỉ mỉ trang trí, cột lên bong bóng năm sáu màu sắc.
Dưới sự thôi thúc của Chung Thành, Chung Thành ôm một bó hoa màu hồng phấn cực to đi đến trước mặt Lâm Ngọc Linh.
Anh ta cực kỳ không tự nhiên nói: “Ngọc Linh, cái này tặng cho em”
“Đàn…đàn anh Thành, anh đây là làm gì vậy?” Lâm Ngọc Linh không hiểu gì cả mà hỏi.
“Con bé ngốc, mọi chuyện đều đã làm xong rồi, em còn chưa nhìn ra sao, đây là chuẩn bị bất ngờ cho em đó, mong rằng hôm nay em sẽ thi đấu thuận lợi” Annie cực kỳ tự nhiên mà đặt tay lên vai Lâm Ngọc Linh, hơi cười nói.
“Bất ngờ?”
“Đúng vậy, mấy thứ này còn là ý tưởng của Thành đó!” Annie cố ý nhấn mạnh câu này.
Chuyện đến nước này, Lâm Ngọc Linh về cơ bản đã hiểu rõ hết thảy, nhìn căn phòng.
được trang trí tỉ mỉ cùng những nụ cười chúc phúc trên mặt mọi người, trong lòng cô tràn đầy cảm động. Vào lúc tâm trạng hồi hộp lại có được sự ủng hộ của bạn bè thế này, thật đúng là ấm lòng.
“Cảm ơn mọi người!” Lâm Ngọc Linh thành kính cúi người 90 độ.
“Được rồi, nếu em thật sự muốn cảm ơn mọi người thì hãy cố gắng giành được quán quân của trận đấu lần này đi, như vậy những vất vả của chúng †a mới không bị lãng phí”
Annie nghiêm túc nói.
Nghe những lời này, Lâm Ngọc Linh cứ như vừa được bơm một mũi thuốc trấn an tăng dũng cảm, cô cực kỳ kiên định đảm bảo: “Yên tâm đi các bạn, cho dù là vì mọi người, lần này tôi cũng sẽ cố hết sức giành được thắng lợi”