“Ngọc Linh… hoa… hoa này!” Chung Thành cực kỳ vội vàng nhét hoa vào lòng Lâm Ngọc Linh, có lẽ vì căng thẳng mà ngay cả nói chuyện cũng trở nên cà lăm.
“Cảm ơn đàn anh Thành” Lâm Ngọc Linh nhanh chóng duỗi tay nhận lấy, cô có hơi kinh ngạc mà nhìn dáng vẻ của Chung Thành.
Trong ấn tượng của cô, Chung Thành trước nay vẫn luôn là một người rất bình tĩnh.
“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Ngọc Linh quan tâm hỏi một câu.
Chung Thành lắc đầu, vành tai không hiểu sao lại có hơi đỏ: “Anh không sao, hôm nay em cố lên, hôm nay bọn anh đều sẽ ở dưới sân khấu nhìn em, nếu em hồi hộp thì nhìn bọn anh thêm vài cái.
Lâm Ngọc Linh ‘phụt một tiếng cười lên, cô hơi trêu đùa nói: “Nhìn mọi người? Đàn anh Thành, anh định viết bài đọc lên mặt, vậy là em liền có thể đọc sao?”
“Anh…”
“Được rồi, đừng giỡn nữa!” Ngay cả Annie đều nhịn không nổi mà ngăn lại, chị có hơi kỳ quái mà nhìn Chung Thành: “Thăng nhóc này cũng không biết hôm nay bị làm sao, đột nhiên trở nên ngơ ngơ như vậy!”
Nghe lời này, mọi người xung quanh đều cảm thấy Annie nói đúng, đem ánh mắt dời lên người Chung Thành.
Chung Thành bị nhìn chăm chằm khiến cho càng không tự nhiên: “Mọi người đừng nhìn tôi nữa, cách trận đấu cũng chỉ còn mấy tiếng nữa thôi, không cần tiếp tục luyện tập sao?”
Bởi vì câu này của anh, Lâm Ngọc Linh nhanh chóng phản ứng lại, cô mau chóng dời sự chú ý, lấy bài đọc từ trong túi ra đưa cho Annie: “Chị Annie, đây là bài do em viết, chị thấy có đủ tiêu chuẩn không”
Annie đưa tay nhận lấy, chỉ nhìn qua một cái liền hỏi: “Là liên quan tới ba em?”
“Vâng”
“Ngọc Linh, chẳng phải ba em đã sớm qua đời rồi sao?” Lúc này Chung Thành lại chen vào một câu.
“Đúng vậy, cho nên bài đọc này là một số lời em muốn nói với ông ấy” Lâm Ngọc Linh cúi đầu, có hơi đau buồn nói.
Amnie tỉ mỉ xem kỹ bài đọc một lượt, trên mặt hiện lên vẻ vừa lòng: “Ừm, em viết cũng không tệ, ít nhất những nơi cần biểu lộ cảm xúc thì đều biểu lộ ra được, nhưng em chắc.
chắn mình có thể ở trên sân khấu bình thường mà đọc hết sao? Chị thấy biểu hiện hiện tại của em đã không ổn lắm rồi”
Lâm Ngọc Linh mím môi, cuối cùng vẫn không nói ra, có thể chính bản thân cô cũng không dám xác định.
Thật ra bài đọc này vào lúc ba cô mất thì cô đã viết rồi, trong này bao hàm sự hoài niệm của Lâm Ngọc Linh đối với người ba khi còn sống đã yêu thương cô nhất, nhưng vẫn luôn là hồi ức đau buồn của cô, trước giờ đều không dễ gì lấy ra.
Lần này nếu không phải vì muốn thắng trận đấu, không muốn thua mất cuộc hôn nhân giữa mình và Chu Hoàng Anh thì có khi cả đời cô cũng sẽ không bao giờ động đến nó.
Chỉ cần có một chút khả năng tháng, thì cô cũng sẽ không dùng đến bài đọc này, nhưng bây giờ cũng chỉ có thế đọc nó thì Lâm Ngọc Linh mới có thể dùng hết toàn lực để biểu đạt ra cảm xúc của mình.
Cô không biết khi mình đứng ở nơi thi đấu thì sẽ có biểu hiện như thế nào, nhưng cô nhất định sẽ cố gắng hết sức, hết sức.
Trận đấu dần dần mở màn.
Phòng chuẩn bị sau sân khấu không cho phép bất cứ ai vào, nên đám người Chung Thành chỉ đưa cô tới cửa liền rời đi.
Lâm Ngọc Linh còn chưa vào trong liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bàn luận: “Ôi chao, không ngờ Ngọc Lan cực kỳ nổi tiếng kia lại chính là cô cả nhà họ Tạ đây, không ngờ cô không chỉ xinh đẹp, gia cảnh xuất sắc mà lại còn có thực lực như vậy, tôi thật sự bội phục cô quá đi!”
“Đúng vậy, trước kia tôi còn ôm chút hi vọng sẽ thắng được trận đấu, nhưng bây giờ tôi thấy mình căn bản đã không còn khả năng rồi, quán quân của trận đấu này chắc chắn là cô Miên đây chứ không còn ai khác, chúng tôi tham gia chỉ làm lá xanh làm nền cho vui thôi.”
Ở bên ngoài, sắc mặt Lâm Ngọc Linh hơi cứng lại, tay đặt trên nắm cửa không nhịn được nắm chặt, sau đó cô đẩy cửa bước vào.
Bởi vì cô bước vào mà căn phòng sau sân khấu rơi vào yên lặng Tạ Miên mặc một bộ váy màu hồng phấn ngồi trước gương, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ kia khiến cô ta nhìn cứ như một cô công chúa nhỏ xinh đẹp khiến người khác chấn động.
Căn phòng sau sân khấu vốn rất lớn, nhưng lúc này đã bị một đống quà và hoa do fans tặng chiếm đầy chỗ.