Nhìn thấy Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh liền không khống chế được bản thân, trực tiếp chạy về hướng đó, cuối cùng nhào vào trong lòng anh.
Chu Hoàng Anh vốn đang hút thuốc yên lành, đột nhiên trong lòng nhiều thêm một thân thể mềm mại, may mà anh có thính giác không tệ, vào lúc Lâm Ngọc Linh chạy đến anh đã nghe ra được tiếng động, nên đã nhanh chóng dời điếu thuốc trong tay đi tránh làm cô bị bỏng.
Nghe tiếng thở dốc của cô gái trong ngực, lòng Chu Hoàng Anh liền mềm đi, anh hỏi: “Sao vội vàng quá vậy?”
“Bởi vì em quá vui rồi” Lâm Ngọc Linh lấy trong ngực ra chiếc cúp của trận đấu lần này, cứ như hiến bảo vật mà đưa cho Chu Hoàng Anh: “Em lấy được quán quân rồi, chuyện đồng ý với anh em cũng làm được rồi, cái này tặng cho anh”
“Tại sao lại cho anh?”
“Đương nhiên là vì muốn tặng quà cho anh chứ sao.” Lâm Ngọc Linh nghiêm túc nhìn vào mắt Chu Hoàng Anh, dịu dàng nói: “Em biết em chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn, bây giờ vẫn chưa đủ tư ới, à không, gả cho anh, nhưng em sẽ vì anh mà cố gắng, bởi vì lý do gia thế, em chắc chắn không thể xứng được với anh, nhưng em có thể trở bản thân giỏi nhất để xứng với anh”
Nghe được lời này của cô, Chu Hoàng Anh liền nhẹ nhàng cười lên, thanh âm trầm khàn của anh cứ như được phát ra từ sâu trong cổ họng.
“Ừm, anh tin em” Chu Hoàng Anh sờ sờ đầu cô, trong mắt tràn đầy tin tưởng và dịu dàng Anh cảm thấy bản thân nên nói nhiều lời hơn để an ủi Lâm Ngọc Linh, cũng muốn nói thật ra cô không cần cố gắng như vậy, nhưng trải qua những ngày tháng sống chung này, anh biết Lâm Ngọc Linh là một người có tâm hồn độc lập.
Anh sẽ không trói buộc cô điều gì, mà là buông tay cho cô đi làm Không ngờ nhanh như vậy liền nhận được sự ủng hộ, trong lòng Lâm Ngọc Linh tràn đầy vui vẻ hỏi: “Lễ nào anh chưa từng nghĩ lỡ như em thất bại thì sẽ thế nào sao?”
“Không, bởi vì vợ anh chọn sẽ không tệ như vậy” Chu Hoàng Anh trả lời.
Lâm Ngọc Linh nâng đầu cười như một đứa trẻ, cô không nỡ rời khỏi cái ôm của anh, bởi vì quá ấm áp, quá có cảm giác an toàn.
Cuối cùng cô cũng giữ được hôn nhân của họ rồi.
Cô không còn cảm thấy khoảng cách giữa mình và người đàn ông bên cạnh cách biệt xa như vậy nữa.
“Ngày mai rảnh không?” Không biết đã ôm bao lâu, đột nhiên Chu Hoàng Anh thấp giọng hỏi cô.
Lâm Ngọc Linh nâng đầu trả lời: “Có, sao vậy?”
“Ngày mãi là cuối tuần, công ty không có việc gì, có muốn ra ngoài chơi không?”
Chơi?
Lâm Ngọc Linh ngơ ngác nhìn anh: “Ngài Thủ Trưởng, đây được xem là hẹn hò sao?”
Chu Hoàng Anh bị câu hỏi của cô chọc cười: “Em nói xem?”
“Em.
“Tám giờ sáng mai, anh đúng giờ tới đón em, ở cùng anh em không cần phải chuẩn bị gì cả, chỉ cần đem bản thân cho anh là được, để anh sắp xếp” Chu Hoàng Anh cực kỳ lưu loát nói hết một lượt.
“Vâng” Lâm Ngọc Linh yên tâm gật đầu.
Cô làm việc luôn do dự nhiều hơn người khác, cũng mắc chứng bệnh khó lựa chọn trong truyền thuyết, điểm này Chu Hoàng Anh.
vừa khéo ngược lại với cô, anh sẽ sắp xếp mọi chuyện gọn gàng có trật tự, khiến cô thoải mái hơn rất nhiều.
Cô rất mong chờ vào ngày mai Bởi vì là lân đâu hẹn hò với Chu Hoàng.
Anh một cách chính thức như vậy, nên mới sang ra Lâm Ngọc Linh đã thức dậy chọn quần áo, trang điểm cho bản thân.
Chu Hoàng Anh là quân nhân, nên chắc anh sẽ không thích con gái trang điểm kiểu lộng lẫy nhỉ?
Nghĩ tới nghĩ lui, Lâm Ngọc Linh liền chọn một chiếc váy dài trắng có hơi long trọng, thắt mái tóc Chung Thành hai cái bím, sau đó dùng kẹp tóc cố định phía sau đầu.
Thấy sắp tới thời gian, Lâm Ngọc Linh bèn ra khỏi nhà, trong lúc đang đợi xe, điện thoại trong tay cô lại vang lên.
Là Lâm Ngọc Huy gọi tới.
Từ sau khi giải quyết xong chuyện của đám người nhà họ Trần, cậu đã bớt bớt lại không ít, cũng không thường xuyên gọi điện thoại đòi tiền cô nữa.
Cô nghe điện thoại, sắc mặt có hơi ôn hòa hơn rất nhiều: “Alo, Huy..”
“Huy cái gì! Tao là tổ tông của mày!” Bên đầu kia điện thoại truyền đến tiếng đàn ông tục tăng tàn bạo.