Lúc này trong đầu Lâm Ngọc Linh chỉ hiện lên một ý nghĩ, ra đòn bất ngờ trước cũng tốt hơn phải ở yên chờ chết, để người khác dẫm đạp tự tôn của mình!
Đôi mắt nhẫn nhịn của Lâm Ngọc Linh tràn đầy tia máu, cô nắm chặt chai rượu, nhắm chuẩn bị vị trí chính diện của đám bắt cóc, lấy tốc độ nhanh nhất xông lại gần bọn chúng!
‘Bốp!
Còn chưa lại gần, thì một tên bắt cóc biết chút võ liền dùng chân đá vào cổ tay Lâm Ngọc Linh.
Chai rượu của cô vô lực rơi xuống đất, vỡ nát!
Trong mắt Lâm Ngọc Linh hiện lên vẻ hoảng loạn, lúc cô định đi lấy chai rượu thứ hai, tên bắt cóc kia dường như đã nhìn thấu hành động của cô, trực tiếp năm cổ áo cô, ném mạnh qua một bên.
Đau! Toàn thân Lâm Ngọc Linh đều nằm bò trên đất, xương cốt cả người cứ như đã gãy vụn Nhưng bây giờ không phải lúc cho cô cảm thán vết thương.
Cô nhếch nhác muốn ngồi dậy, nhưng lại một lần nữa bị đẩy ngã xuống, giây tiếp theo mũi cô liền ngửi được mùi máu tanh, bên trên có một thân hình đang đè lên.
“Mày chạy đi! Đồ điếm thúi, lại dám đâm †ao bị thương! Hôm nay tao nhất định phải chơi chết này”
Là tên cầm đầu vừa nãy, cho dù bây giờ một tay của hắn không thuận tiện, nhưng lại vẫn có thể dễ dàng đè chặt Lâm Ngọc Linh.
Hắn ta xé rách váy áo của cô, hôn lên cái gáy trắng nõn của cô.
“Khốn kiếp, lưu manh! Tránh rai Một trận cảm giác ghê tổm chạy khắp toàn người Lâm Ngọc Linh, cô không ngừng giấy dụa chân tay.
Rất nhanh, quần áo trên người Lâm Ngọc Linh đều bị xé nát không còn bao nhiêu, cánh tay bị một tên bắt cóc lấy dây thừng trói lại, cho dù cô có muốn hơi nhấc lên cũng rất phí Sức.
Đã không còn sức giãy ra nữa rồi…
Năm đấm của Lâm Ngọc Huy nện từng đợt từng đợt lên sàn nhà, trong miệng không ngừng nỉ non: “Chị…cầu xin mấy người tha cho chị tôi..” Cậu khóc lóc thảm thiết đáng thương.
Lâm Ngọc Linh tuyệt vọng trừng to mắt, nước mắt không tiếng động chảy dọc xuống theo gò má.
Đám bắt cóc kia nhìn thấy thân thể trắng nõn mềm mịn của cô, từng tên đều tràn đầy dục vọng, cười hết sức tham lam, nước miếng đều chảy ra ngoài, hận không thể trong phút chốc người được chơi cô sẽ là mình.
Răng Lâm Ngọc Linh dân dần cắn vào lưỡi, trong mắt tràn đầy tàn độc.
Hôm nay cho dù cô có tự sát thì cũng sẽ không để đám bắt cóc này cưỡng bức mình.
“Rầm!’ Ngay lúc Lâm Ngọc Linh không còn ý muốn sống, định cắn mạnh vào lưỡi thì đột nhiên cửa lớn bị một chân đá ra.
Ánh sáng chói mắt dường như muốn chói mù mắt đám người trong phòng, một thân ảnh cao lớn đứng ở đó, gió ngoài cửa thổi bay áo.
khoát gió của anh, làm anh nhìn giống như ác ma đến từ địa ngục, khiến người ta không rét mà run!
“Anh…anh rể. Lâm Ngọc Huy là người đầu tiên nhìn rõ được người đến là Chu Hoàng.
Anh, cậu cứ như tóm được cứu tinh mà hét lên: “Anh mau cứu chị em đi!”
Tâm mắt như chim ưng của Chu Hoàng Anh từ đầu tới cuối chỉ đặt trên người Lâm Ngọc Linh, thấy cô bị đám bắt cóc xé nát thành bộ dáng này, trên mặt anh không tức giận cũng không điên cuồng.
Dáng vẻ không cảm xúc…
Chỉ có người quen thuộc với anh mới rõ, khi Chu Hoàng Anh phát giận thì không thật sự đáng sợ, nhưng lúc anh không nói câu nào, nhìn có vẻ vô hại thì mới là bắt đầu của sự giết chóc.
Bước chân của anh cực kỳ nặng nề, mỗi bước đi đều như đang dẫm trong lòng người.
Đến gần tên bắt cóc, Chu Hoàng Anh dùng hết sức tóm cổ áo hắn lên, âm trầm ra lệnh: “Thả cô ấy rai”
“Mày từ đâu chui ra vậy? Mau cút đi! Đừng cản trở bọn tao làm chuyện chính đáng!”
Ngữ khí của tên cầm đầu cực kỳ không kiên nhãn, hắn ta dùng đầu ngón tay chỉ qua anh rồi lại chỉ về mình.
Trong mắt Chu Hoàng Anh tản ra sát khí, sau đó ai cũng không nhìn rõ được anh hành động lúc nào, chỉ nghe ‘rắc’ một tiếng, tay của tên bắt cóc đã bị bẻ gãy!
“Át” Tên cầm đầu đau đớn tru lên Chu Hoàng Anh dùng một chân đạp hắn ra khỏi người Lâm Ngọc Linh, nhanh chóng nhặt mảnh vỡ sắc nhọn của chai rượu trên đất lên, trực tiếp tàn nhẫn đâm vào giữa đũng quần tên cầm đầu.