Thấy anh có hứng thú, Tạ Miên càng thêm cố gắng nói rõ: “Lúc trước em ra giá cao mời được một tác giả sáng tác thơ xuất sắc. Vốn dĩ bản thảo của bài thơ cũng được đánh xong rồi, nhưng không ngờ ngay hôm thi đấu thì cả tác
giả lẫn bài thơ đều biến mất. Không còn cách nào khác nên em chỉ có thể tự mình viết thơ để lên sân khấu đọc. Thế nhưng em không ngờ được là, bài thơ kia… bài thơ kia lại rơi vào trong tay Lâm Ngọc Linh”
Tạ Miên vô cùng đau khố nói.
Chu Hoàng Anh chuyển ánh mắt nhìn lên mặt Lâm Ngọc Linh, như đang hỏi cô sự thật.
Lâm Ngọc Linh không đáp lại, sắc mặt cô vẫn căng ra. Dù sao thì cô cũng không làm sai chuyện gì, chẳng có gì phải chột dạ cả.
Bầu không khí có hơi đông cứng lại, Tạ Miên lại thêm mắm thêm muối nói: “Anh Hoàng Anh, tác giả kia cũng không có lý nào vì tiền mà phản bội em. Vậy thì chỉ còn lại một khả năng, đó chính là Lâm Ngọc Linh dùng cơ thể mình để quyến rũ anh ta. Dù sao thì trên cổ cô ta cũng có dấu hôn…
Lâm Ngọc Linh quả thực đã bị những lời nói bậy bạ của Tạ Miên khiến cho tức giận, hơi thở càng thêm nặng hơn.
Trước giờ cô chưa từng gặp qua loại phụ nữ như cô ta, có thế tùy tiện đổi trắng thay đen mà không phải chịu trách nhiệm một chút nào vì hành vi ngôn ngữ của mình Đúng lúc này, bên tai cô bỗng vang lên tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Ngay sau đó, một thân ảnh cao to bao trùm trước mặt, Chu Hoàng Anh đã đứng ngay trước mặt cô.
Không hiểu sao Lâm Ngọc Linh lại có hơi run sợ khi nhìn thấy anh. Nói cho cùng thì chuyện về thơ từ kia cô cũng không giải thích rõ với anh, cũng không biết anh có tin cô hay không.
Tạ Miên thản nhiên khoanh hai tay lại, ngay lúc cô ta đang đắc ý chuẩn bị chứng kiến Lâm Ngọc Linh sẽ bị Chu Hoàng Anh ghét bỏ cuối cùng sẽ bị vứt bỏ thế nào. Bỗng nhiên Chu Hoàng Anh lại làm ra hành động ngoài dự đoán của cô ta.
Anh đưa tay ra ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Lâm Ngọc Linh, kéo cô ôm chặt vào trong ngực mình, sau đó cúi đầu hôn lên dấu hôn trên cổ cô khiến nó càng đậm hơn.
‘Vẻ mặt của anh vô cùng thành kính hôn cô, giống như đang đối xử với bảo bối yêu quý nhất của mình vậy.
Tạ Miên như bị sét đánh, nụ cười bên khóe môi cứng đờ ở đó, cả khuôn mặt không thể dùng từ khó coi để hình dung nữa!
“Anh Hoàng Anh… anh!”
Cô ta không dám tin run rẩy cánh tay, thậm chí không dám tin vào hai mắt mình.
Cuối cùng Chu Hoàng Anh buông lỏng Lâm Ngọc Linh đang ôm trong lòng ra, ngón tay thon dài xinh đẹp của anh lưu luyến vuốt ve dấu hôn trên cần cổ cô, thấp giọng nói: “Nó không phải là của người đàn ông khác lưu lại, mà chính là tôi.”
Trong mắt Tạ Miên ngập tràn sự đau khổ tan thành từng mảnh: “Không… không thể nào..
“Đúng vậy, tất cả đúng như những gì cô nghĩ” Hơi thở của Chu Hoàng Anh rất mạnh.
mẽ đè ép Tạ Miên, khiến cô ta phải nhìn rõ sự thật: “Rất cảm ơn cô đã để tâm đến chuyện của tôi như vậy, nhưng Ngọc Linh là người phụ nữ của tôi, tôi tin cô ấy. Chuyện nhà của tôi tự chúng tôi có thể giải quyết với nhau, không làm phiên người ngoài phải lo lắng làm gì”
Giọng điệu của anh không vội vàng không nóng nảy, cũng không nghe ra bất cứ vui mừng hay tức giận gì nhưng tim Tạ Miên lại giống như bị người ta khoan vào vô cùng đau đớn.
Chuyện nhà…
Người ngoài…
Cô ta nỗ lực hết sức lâu như vậy nhưng trong mắt Chu Hoàng Anh lại chỉ có thể là một người ngoài mà thôi.
“Không còn sớm nữa chúng tôi phải về rồi” Chu Hoàng Anh kéo tay Lâm Ngọc Linh dẫn cô rời đi.
Nhìn bóng dáng dựa vào nhau của hai người họ, Chu Hoàng Anh sợ cổ áo Lâm Ngọc Linh bị kéo rách sẽ cảm thấy lạnh anh còn cố ý cởi áo khoác ngoài của mình choàng cho cô.
Tạ Miên nhìn thấy cảnh này trái tim tan nát.
Vì sao chứ? Cứ cho là dấu hôn trên cổ Lâm Ngọc Linh là của Chu Hoàng Anh, nhưng còn chuyện liên quan đến thơ từ kia thì sao?
Rõ ràng cô ta cũng đã nói đến mức độ như thế rồi nhưng sao Chu Hoàng Anh vẫn tin tưởng Lâm Ngọc Linh vô điều kiện như vậy?
“Anh Hoàng Anh, anh đừng để người phụ nữ này che mờ mắt, anh nhất định sẽ hối hận đó!” Tạ Miên hét to với bóng dáng hai người.
Lâm Ngọc Linh nắm chặt năm tay lại, cách làm này của Tạ Miên đúng là vô cùng đáng giận, cô ta đang đầu độc suy nghĩ của Chu Hoàng Anh với cô.
Chu Hoàng Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, thấp giọng nhắc nhở: “Đừng để ý đến lời nói của cô ta, chúng ta đi thôi”
Nhưng Lâm Ngọc Linh lại không cất bước nữa: “Hoàng Anh, anh đợi em một chút, em còn có chuyện muốn nói với cô Tạ”