Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 233: Tôi Cầu Xin Cô




*Không! Buổi phát sóng này rất quan trọng, là rating cao nhất của chúng tôi! Không thể vì tôi mà từ bỏ!” Tiểu Thúy kiên quyết lắc đầu. Bàn tay lạnh lẽo của cô nắm lấy lòng bàn tay ấm áp của Lâm Ngọc Linh rồi xoa dịu nói: “Lâm Ngọc Linh, bây giờ tất cả hy vọng đều dành cho cô. Cô sẽ chủ trì tin tức này!”
Lâm Ngọc Linh bị những lời nói của Tiểu Thúy làm cho sợ hãi. Cô lo lắng đến nỗi sắp khóc: “Tôi… tôi không thể!”
“Không còn cách nào khác. Cô đã vượt qua một trò chơi lớn như vậy, nhất định phải làm được điều đó lần này” Sắc mặt Tiểu Thúy tái nhợt đến đáng sợ nhưng ánh mắt tin tưởng trong đôi mắt lại đặc biệt kích động: ” Tôi cầu xin cô Ngọc Linh ơi!”
Lâm Ngọc Linh không thể nào từ chối. Có lẽ vì niềm tin của mình đặt trong công việc, Lâm Ngọc Linh run rẩy gật đầu: “Được rồi! Chị Tiểu Thúy, em sẽ nghe lời chị, tiếp tục phát sóng”
Khi cô vừa định thông báo cho Chung Thành biết để đưa Tiểu Thúy đi, cô ta lại đưa †ay ngăn Lâm Ngọc Linh lại: “Tuyệt đối không được nói!”
Trong lúc tuyệt vọng, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể nghe theo lời của Tiểu Thúy. Cô lấy lại tâm trạng bình tĩnh tiếp tục phát sóng.
Bởi vì Lâm Ngọc Linh là một người có thể cân nhắc trong những trường hợp khẩn cấp, vậy nên cô đã cố ý ghi nhớ những câu có trong kịch bản của Tiểu Thúy khi cô đọc lại lời thoại của mình.
Lần này chỉ là để củng cố nhưng cô lại thuộc rất thuần thục Mặc dù, khán giả hiểu rõ trong thâm tâm rằng giọng nói này không phải của Tiểu Thúy nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì nhiều. Bởi họ không phải là diễn viên nên tất nhiên họ sẽ ủng hộ ai lồng tiếng khiến họ hài lòng.
Rất rõ ràng, sức mạnh riêng của Lâm Ngọc Linh đã khiến họ rất hài lòng, xếp hạng cũng tăng vọt chỉ trong thời gian ngắn.
Tin tức cuối cùng cũng kết thúc. Lâm Ngọc Linh tắt micrô, cô phát hiện vừa rồi mình rất lo lắng, mồ hôi tuôn như suối. Cô rất thích có một người bạn đồng hành để giúp đỡ mình trong mỗi buổi phát sóng trực tiếp ở trường.
May mắn thay, kết quả không đến nỗi nào.
Không kịp thời gian dọn đẹp, cô trực tiếp gọi cho đám người Chung Thành để đưa Tiểu Thúy đang bị đau đến mức bất tỉnh đến bệnh xá.
Sau khi kiểm tra, y tá giải thích: “Đừng lo lắng! Bệnh nhân không sao, nhưng thời gian về sau cô gái này sẽ bị nặng hơn những người khác. Chú ý trong thời gian này đừng bị cảm.
Về sau chỉ cần chú ý chăm sóc một chút là được.
“Cảm ơn bác sĩ”
Lâm Ngọc Linh cảm ơn y tá. Trong lòng cô vô cùng biết ơn. Khi biết rằng Tiểu Thúy vẫn ổn, cô cảm thấy yên tâm được phần nào.
Cuối cùng, Tiểu Thúy đã tỉnh, cô và Chung Thành bước vào phòng khám. Sau khi điều trị y tế, cơn đau của cô ấy đã giảm đi rất nhiều.
Ngoại trừ sắc mặt vẫn tái nhợt ra thì các trạng thái khác của cô ấy đã trở lại bình thường.
Vừa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt ảm đạm của Tiểu Thúy sáng lên. Cô vừa định xuống giường thì Chung Thành liền hét lên: “Cô đã ốm thế này rồi, không việc gì phải khách sáo cả!”
Tiểu Thúy ngoan ngoãn gật đầu. Cô gọi Lâm Ngọc Linh đến, vô cùng biết ơn nói: “Lâm Ngọc Linh! Lần này cảm ơn cô nhiều lắm!”
“Chị Tiểu Thúy, em vẫn cảm thấy có lỗi với chị” Cô cúi đầu xấu hố.
“Cô gái ngốc, tôi đã yêu cầu cô tiếp tục phát sóng. Đây là quyết định của tôi, không liên quan gì đến cô cả” Tiểu Thúy mỉm cười, choàng tay khoác vai Lâm Ngọc Linh.
“Ái chà, đã chị chị em em với nhau rồi đấy!” Chung Thành mỉm cười cắt ngang hai người đang ngại ngùng. “Nhân tiện, tiền bối Chung, lần này xếp hạng của chúng ta thế nào?” Tiểu Thúy lo lắng hỏi về công việc kinh doanh.
“Xếp hạng vẫn chưa được đưa ra, số liệu thống kê chính vẫn ở chỗ mấy nhà lãnh đạo.”
Chung Thành lắc đầu. Nói chung, họ phải đợi vài tiếng đồng hồ nữa mới có kết quả.
Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi Chung Thành vang lên.
Anh ta liếc mắt nhìn tên liên lạc, vui mừng nói: “Là lãnh đạo gọ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.