Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 246: Mỹ nhân kế




“Đúng!” Trần Tuấn Anh quan sát sau khi lấy máy tính bảng ra xem: “Thủ trưởng, nó được đặt ở ô thứ ba phía Tây Nam tầng hai!”
“Hành động!” Chu Hoàng Anh ra lệnh. Chỉ bằng một vài động tác nhanh gọn anh lách qua đám đông trên tầng.
Trong hộp đêm, bầu không khí hoàn toàn trái ngược với không khí ở tầng dưới. Ở đó là bản nhạc tiếng anh chậm rãi bởi một giọng ca của nữ vô cùng da diết, trong thanh âm lộ ra vẻ gợi cảm và một nét mê hoặc.
Chu Hoàng Anh lặng lẽ mở một khe hở và chỉ thấy khoảng ba bốn người đàn ông đang ngồi bên trong, họ đang cười và nâng ly.
Ở trung tâm là một người đàn ông trẻ gầy, mặc một bộ đồ đen, dường như cả khuôn mặt đều che đi. Bên phải bên trái anh ta đều có người phụ nữ xinh đẹp nhưng có vẻ anh ta không hứng thú lắm. Bàn tay đầy sẹo của anh ta nhẹ nhàng lắc chiếc ly, ánh mắt nhìn chăm chú vào ly rượu.
Trần Tuấn Anh đã điều tra xong. Anh ta bước tới và thú nhận: “Người này là thủ lĩnh của những kẻ buôn ma túy ngầm. Tên Trần không phải là ông trùm nhưng anh ta quyết định việc vận chuyển và hoạt động của những kẻ buôn ma túy chính”
*Tên Trần đó yêu phụ nữ đẹp. Tôi còn nghe nói được một câu chuyện kỳ quặc là bọn họ sẽ không thể đi ngủ nếu không có những cô gái đẹp năm bên cạnh”
“Ôi!” Ngay cả Trần Tuấn Anh cũng nhìn cô ấy với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Anh ta còn nói đùa: “Được đó nha, thật không thể ngờ được”
Ngọc Lan giận dữ gầm gừ nhưng cũng có chút đắc ý. Cô ấy đang cùng một nhóm đàn ông làm nhiệm vụ. Nếu về thể lực thì có thể chênh lệch rất lớn nhưng để chiến đấu với đàn ông thì đôi khi cô ấy phải sử dụng một số kỹ thuật đặc biệt đế bắt tội phạm.
Ví dụ như mỹ nhân kế.
“Còn nhìn nữa là tôi móc mắt của anh ra!”
Ngọc Lan vung nắm đấm vào khuôn mặt đang háo sắc của Trần Tuấn Anh.
Lúc này, cô được cử đến để đem mấy khay hoa quả cho các bàn: “Đây là do người trong hộp gọi”
“Muộn rồi, vào đi” Chu Hoàng Anh có chừng mực ra lệnh.
Khuôn mặt của Ngọc Lan chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã trở nên nghiêm túc. Cô ấy cầm lấy khay và gõ cửa nhiều lần.
“Vào đi”
Khuôn mặt lạnh lùng của Ngọc Lan từ nghiêm nghị giờ đã biến thành một nụ cười quyến rũ. Cô ấy mở cửa rồi lắc thân hình như thủy xà bước vào: “Mọi người, tôi đến đây để mang đồ ăn cho các vị thưởng thức!”
Cô không đóng chặt cửa mà để cho Chu Hoàng Anh ở ngoài cửa có thể nhìn thấy rất rố ràng.
“Ôi! Ông chủ, đây có phải người mà ông đặc biệt gọi lên? Hôm nay được một mặt hàng khá là tốt đấy!” Người đàn ông có râu dựa vào cửa cười trêu chọc.
Ông chủ ngồi ở bàn chính cuối cùng cũng quay đầu sang nhìn Ngọc Lan, chỉ có đôi mắt lộ ra, trầm giọng ra lệnh: “Mang lên!”
Ngọc Lan mỉm cười rồi đi về phía ông chủ.
Cổ tay của cô ấy uyển chuyển rót một ly rượu. Dù không cần ngẩng đầu, cô ấy cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông kia đang nhìn mình.
Cô đưa rượu cho người đàn ông: “Mời Chưa kịp nói xong, đột nhiên, người đàn ông đó đẩy hai mỹ nữ xung quanh ra rồi nắm cổ tay Ngọc Lan kéo cô vào lòng.
Ngọc Lan một tay cầm ly rượu vững vàng, một tay ôm lấy cổ người đàn ông. Cô ấy dùng đôi mắt cuốn hút của mình nhìn vào anh ta.
“Đút cho tôi!” Người đàn ông liếc mắt ra lệnh.
Ngọc Lan mỉm cười mập mờ: “Ngài thích uống rượu với tư thế này đúng không?”
Cô ấy hơi nghiêng ly rượu đỏ rót vào đôi môi mỏng của người đàn ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.