Nháy mắt, cả phòng học yên tĩnh trong một giây.
“Các bạn đến đây để tham gia huấn luyện, không phải tham gia thi tuyển hoa hậu, không tẩy trang thì đi khỏi cửa vác tạ chạy ba cây số!” Dương Viên lạnh lùng quát lên.
Không ai dám nói chuyện, yên lặng tẩy trang.
Hầu hết các cô gái đều chừa lại một chút trang điểm ở những chỗ quan trọng, nhưng Nguyễn Châu Bình thực sự có hỏa nhãn kim tinh, ép bọn họ phải tẩy tất cả.
Chỉ có Lâm Ngọc Linh với Nguyễn Châu Bình là không có lẫn vào trong đó, dù sao bình thường cô cũng trang điểm rất nhẹ nhàng, cho nên tẩy trang cũng không có gì áp lực đối với cô!
Những bạn nam phía bên kia cũng tràn trề hứng thú chống cảm xem náo nhiệt, yêu cầu của Dương Viễn võ cùng hợp ý của bọn họ.
Bọn học cũng thực sự rất tò mò.
Nhưng qua mười phút, biểu cảm của bọn họ liền trở nên kỳ lạ.
Nếu không phải vì trên chỗ ngồi đều viết tên của mỗi người thì bọn họ thực sự khó mà tin tưởng vào đôi mắt của chính mình.
“Nhanh, mau giữ lấy đôi mắt đang cay của tôi! Nữ thần của tôi! Tôi vẫn tôn sùng ngưỡng mộ, sao đột nhiên trở nên xấu xí và đen nhẻm thế kia?”
“Cô ấy tình ra là đỡ rồi, ít nhất các đường nét trên khuôn mặt còn không thay đổi! Cậu nhìn cô gái dễ thương có đôi mắt to mà tôi đang theo đuổi kìa, là mắt hai mí giả, đôi mắt còn không to bằng của tôi!”
“Quả nhiên phụ nữ đẹp đều là nhờ quần áo và trang điểm tạo nên, trước đây tôi không tin cho rằng đó là ngụy biện, bây giờ… không thể không yêu điều này!”
Ngay khi những nam sinh còn đang tan nát cõi lòng, trong đám đông không biết là nam sinh nào hô to: “Mọi người mau nhìn Lâm Ngọc Linh kìa!”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều đổ đôn tầm mắt.
Sau khi tất cả các bạn học nữ tẩy trang là thay đổi thành một người khác, Lâm Ngọc.
Linh vẫn là chính mình, hơn nữa ngược lại cô càng xinh đẹp hơn Làn da của cô trong suốt sáng bóng, hàng mi dài và hẹp của cô như đọng những giọt sương, tựa như một đóa sen mới nở.
Đột nhiên trở thành tiêu điểm của các bạn học nam, Lâm Ngọc Linh có chút không biết tại sao, cô đưa ánh mắt nghỉ ngờ nhìn, sau đó đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.
Ban đầu cô không phải là người hấp dẫn.
Nhưng nụ cười này đã chiếm được cảm tình của đám con trai trong lớp lúc này.
Bọn họ luôn miệng cảm thán nói: “Đẹp quá vậy, đây mới là vẻ đẹp chân thật của bản thân”
“Đúng chính xác, so với những cô gái chỉ biết u mê trang điểm kia của lớp chúng ta thì cô ấy đẹp hơn n| “Các cậu có phương thức nào để liên lạc với Lâm Ngọc Linh không? Mau đưa cho tôi!
Đưa cho tôi!”
Nghe những bạn học nam trước kia vây quanh mình như chó, bây giờ đang ngồi đánh giá bản thân họ, các cô gái vô cùng xấu hổ.
Lâm Ngọc Linh tự động phớt lờ những ánh nhìn xung quanh, không có chút tự hào hay khoe khoang.
Dương Viễn không khỏi liếc nhìn cô nhiều lần vì phẩm chất tuyệt vời của cô, anh ta hô lên: “Lâm Ngọc Linh!”
“Vâng, thưa huấn luyện viên!”
Lâm Ngọc Linh theo phản xạ đứng lên khỏi ghế.
“Gô có phản ứng gì đối với những đánh giá mọi người dành cho cô không?” Dương Viễn hỏi.
“Còn có thể có phản ứng gì được ạ, nhất định là trong lòng mừng thầm rồi ạ!” Phía dưới, theo sau Lâm Ngọc Linh cô gái đứng đầu hội ăn chơi khó chịu nói.
Dương Viễn ánh mắt lạnh buốt như dao găm phóng về phía cô ta: “Tôi đã cho phép cô nói chưa?”
“Tôi.” Cô gái co người lại.
“Báo cáo huấn luyện viên, tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào. Tôi ở đây là để rèn luyện để làm cho bản thân thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, không liên quan đến bất kỳ hiệu quả hay lợi ích nào” Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng, điềm đạm trả lời.
“Ùm, ý kiến hay lắm” Dương Viễn khen xong, chuyển ý rất hung bạo: “Nhưng trong một tuần tới, tôi sẽ cho cô thấy rõ sự thật là gì!”
Trong lời nói của anh ta dường như từng chữ một đều cực kỳ tàn nhẫn.
Không phải bởi vì biểu hiện của Lâm Ngọc Linh tốt nhưng có một chút giống như quân nhân đào ngũ.
Lâm Ngọc Linh thật sự rùng mình một cái!
Trong lòng cô cũng rõ ràng một điều, trong một tuần này cô sẽ sống không mấy dễ chịu.
Bước vào thời điểm huấn luyện quân sự, Chu Hoàng Anh Đến sân tập đúng giờ.
Trần Tuấn Anh lại quên, anh ta và những quân nhân khác đang nói chuyện phiếm.
Chu Hoàng Anh có chút không vừa lòng cau mày: “Các cậu đang làm gì vậy?”