Tuy rằng không cần họp thì rất vui nhưng Trần Tuấn Anh vẫn nhắc nhở anh: “Đại ca, không phải anh đã đồng ý với ông cụ Thanh là trong thời chị dâu huấn luyện trong doanh trại anh sẽ không đi qua đó sao? Nếu nói không giữ lời thì có tạo ra ảnh hưởng không tốt nào với chị dâu không?”
Nghe những lời Trần Tuấn Anh nói, Chu Hoàng Anh giật mình.
Không những tạo ra ảnh hưởng mà hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Ông cụ Thanh không những sẽ gây ra nhiều khó dễ với Lâm Ngọc Linh hơn, mà về sau đừng nghĩ đến chuyện sẽ nhận được sự chấp thuận của ông ấy cho cuộc hôn nhân của họ.
Nếu Lâm Ngọc Linh biết được điều này, đây chắc chắn cũng không phải là kết quả mà cô muốn nhìn thấy.
Chu Hoàng Anh buộc bản thân phải bình Tĩnh lại.
Đang giữa chừng, trước mặt anh có hơn một cái điện thoại, Trần Tuấn Anh hai tay cung kính đưa cho anh: “Đại ca, em đã đánh dấu số điện thoại của bệnh xá ở hàng thứ ba”
Trần Tuấn Anh luôn là người hiểu rõ Chu Hoàng Anh nhất.
“Cảm ơn cậu!” Chu Hoàng Anh cần lấy điện thoại đi đến ban công và gọi theo hướng dẫn của Trần Tuấn Anh.
Sau một lúc, cuộc gọi đã được trả lời.
Hoàn cảnh bên kia hình như rất ồn ào, nữ bác sĩ có chút không kiên nhẫn đáp lại: “Xin chào, xin hỏi có việc gì không? Mong ngài nói nhanh một chút, bên này chúng tôi có rất nhiều việc”
“Làm phiền rồi, tôi muốn hỏi một người”
Chu Hoàng Anh nhẹ giọng nói rõ ràng, “Tìm ai? Cô y tá nhỏ vừa mới mở miệng trả lời, liền nhận ra điều gì đó vội vàng sợ hãi nói: “Thủ trưởng?!”
“Là tôi” Chu Hoàng Anh đồng ý, không có ý định che đậy.
Cô y tá chấn động khó có thể ngậm miệng lại được: “Trời ơi, ngài thủ trưởng, sao ngài lại gọi cho tôi?”
Cô ấy là một người nhỏ bé, cả đời chỉ cần được thoáng nhìn thấy Chu Hoàng Anh đã là một chuyện rất may mãn rồi.
Vậy mà hiện tại, lại đang nói chuyện điện thoại cùng anh.
“Phiền cô giúp tôi kiểm tra một chút, ở chỗ.
các cô có người nào tên Lâm Ngọc Linh không?” Chu Hoàng Anh không quan tâm đến cảm xúc của cô y tá, trực tiếp hỏi.
Cô y tá vẫn đang chìm đắm trong niềm hân hoan, không dám chống lại mệnh lệnh của Chu Hoàng Anh, vội vàng chạy đến bật máy tính lên tìm kiếm, nói rõ: “Đúng là có thưa thủ trưởng, hôm nay có một người tên Lâm Ngọc Linh chạy bộ bị ngất xỉu nên được đưa đến đây”
“Bị ngất xỉu?”
Cô y tá nghĩ rãng anh rất quan tâm đến Lâm Ngọc Linh, liền nhanh chóng nói rõ: “Thưa thủ trưởng, Lâm Ngọc Linh là do thiếu dinh dưỡng, cộng với việc luyện tập cường độ cao như vậy nên khiến cô ấy hôn mê”
Cô ấy cảm thấy u ám thở dài một hơi: “Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, dù sao cô ấy cũng đang ở dưới trướng của huấn luyện viên Viễn, những tân học viên do anh ta mài giữa gần đây đều đã lấp đầy phòng y tế”
Sau khi lặng lẽ nghe hết những lời của cô y tá, Chu Hoàng Anh ngoài trừ đau lòng thì không còn cảm xúc nào khác.
Anh cũng trưởng thành từ sự huấn luyện như ma quỷ, chỉ cần anh tưởng tượng đến những đau khổ mà Lâm Ngọc Linh phải trải qua, anh hận không thể thay cô gánh hết tất cả.
Nhưng anh không thể giữ Lâm Ngọc Linh trong túi được.
Cô có lý tưởng của chính mình muốn trở thành một con phượng hoàng, cô muốn cuối cùng vào một ngày nào đó cô sẽ tự mình bay lượn khắp thế giới.
Những ngón tay đang cầm điện thoại của Chu Hoàng Anh siết lại: “Cô ấy… tình hình hiện tại như thế nào?”
“Ước chừng khoảng mười phút sau sẽ tỉnh táo lại, thủ trưởng, ngài có quan hệ gì với Lâm Ngọc Linh?
Chu Hoàng Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin cô sắp tỉnh lại, giọng anh lại trở nên cực kỳ lạnh lùng: “Đây không phải là chuyện mà cô nên quan tâm”
Cô y tá nhỏ giọng phản bác lại: “Thưa thủ trưởng, ngài hiểu lầm rồi, tôi không dám lo chuyện của ngài, chỉ là hôm nay phòng y tế đang lúc mở cửa, nếu ngài muốn có thể đến xem bất cứ lúc nào.”
“Không cần” Chu Hoàng Anh kìm nén sự cảm xúc trong lòng.
Mặc dù bây giờ mỗi một giây chia xa Lâm Ngọc Linh đều là một sự dày vò đối với anh, nhưng sự việc đã đi đến mức này rồi anh không thể để công sức đổ sông đổ biển được.
Nhưng sau cùng, anh vẫn không đành lòng nhắc nhở cô y tá: “Tìm cách để cô ấy nghỉ ngơi nửa ngày, có vấn đề gì không?”
“Không có, đơn giản thôi! Tôi sẽ cưỡng chế rồi cấp cho cô ấy một số thuốc bảo vệ sức khỏe là được rồi” Lần này, cô y tá trả lời một cách rất nhẹ nhàng “Ùm, làm phiền rồi.
Sau khi căn dặn xong, Chu Hoàng Anh lúc này mới cúp điện thoại.