“Ừ… Có ạ!” Trần Tuấn Anh lấy điện thoại di động trong túi ra, đang nghĩ tới nghĩ lui xem có nên cho Chu Hoàng Anh xem đoạn phim hay không, anh liền giật lấy.
Mở màn hình lên, bên trong là đoạn phim mà Trần Tuấn Anh đã quay được về buổi huấn luyện của Vũ Hồng Hoàng tối nay.
Hóa ra là Vũ Hồng Hoàng…
Chu Hoàng Anh kinh ngạc cau mày, Trần Tuấn Anh cũng cảm thông thở dài nói: “Đại ca, anh rất ngạc nhiên không phải không, lúc em nhìn thấy cũng có phản ứng giống như anh, sau đó em hỏi nhân viên bên trong mới biết được là Vũ Hồng Hoàng chủ động yêu cầu đổi lại.
Em cảm thấy Vũ Hồng Hoàng luôn có ấn tượng tốt với anh, em sợ lần này anh và chị dâu yêu nhau sẽ làm cô ta cảm thấy không cam lòng.
Lần trước khi hai người đi làm nhiệm vụ, cô ta liền đi theo em hỏi thông tin của chị dâu, em vẫn liên tục kéo dài, lần này em nghĩ cô ta định tự mình ra tay!”
Trần Tuấn Anh rủ rỉ nói, khuôn mặt Chu Hoàng Anh u ám như đáy nồi.
Chương trình huấn luyện cường độ cao của Vũ Hồng Hoàng là để nhăm vào những quân nhân năm đầu, nhưng Lâm Ngọc Linh và các bạn cùng lớp của cô không phải bộ đội đặc chủng, như thế này các cô ấy chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.
Nhìn biểu cảm khó coi của Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh liền lạnh cóng, Vũ Hồng Hoàng này thật sự không nhận thức được răng Lâm Ngọc Linh chính là bảo bối trong tay Chu Hoàng Anh!
“Đại ca, anh đừng có dọa em chứ! Anh tính xử lý như thế nào? Viết một lá thư?”
Tốt xấu gì anh và Vũ Hồng Hoàng cũng từng là bạn học, đến lúc đó cũng đừng để cô †a chết thảm quá.
Chu Hoàng Anh ném điện thoại vào người Trân Tuấn Anh, nhìn trong video Lâm Ngọc Linh nhiều lần mệt đến mực sắc mặt tái nhợt, hình ảnh ảnh cô cắn răng kiên trì càng làm ý nghĩ trong anh thêm kiến định: “Đã đến lúc thích hợp để nói chuyện rồi”
Bọn họ có thể thử thách Lâm Ngọc Linh, nhưng họ đánh giá thấp Chu Hoàng Anh yêu thương vợ của mình đến mức độ nào rồi.
Trở về từ sân tập, Lâm Ngọc Linh và những người khác ngã xuống giường ngay cả quần áo cũng không cởi ra.
Chỉ vừa mới ngủ được ba tiếng đồng hồ, bỗng nhiên âm thanh khẩn cấp vang lên!
Lâm Ngọc Linh đầu óc choáng váng, cô chua xót chống cơ thể đau nhức xuống giường, cô vỗ vỗ ba nữ sinh cùng phòng dậy, giọng khàn khàn nhắc nhở: “Dậy đi, chúng ta nên đi ngoài đi, nếu không đến lúc đó sĩ quan Hồng Hoàng sẽ phạt chúng ta”
Cả ba cô gái giọng nói nghẹn ngào, không chút sức lực đáp lại “Tớ không đi! Tớ thực sự không thể chịu nỗi được. Chúng ta đang học phát thanh truyền hình chứ không phải quân nhân, tớ không biết kiểu huấn luyện này đối với chúng ta có lợi ích gì!”
“Đúng rồi, bây giờ xương cốt của tớ giống như rời ra hết tồi, cái cô huấn luyện viên Hồng Hoàng đó như quỷ vậy, cậu nhìn xem hôm nay ngoài trời mưa, không biết cô ta còn dùng cách nào khác để làm khó dễ chúng ta nữa.
Nếu tớ tiếp tục tập luyện như vậy, tớ sẽ chết trong tay cô ta”
Nghe những lời than phiền của họ Lâm Ngọc Linh có thế hiểu được, nhưng cô cảm thấy đáng tiếc cho những cố gắng trước đây, cô lại khuyên nhủ: “Các cậu thực sự nghĩ như vậy sẽ tốt hơn sao? Chúng ta đã đi được một nửa đoạn đường, chẳng lẽ giờ lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy sao?”
Ba cô gái đã hoàn toàn mất đi tinh thần chiến đấu: “Không phải là dễ dàng mà là chúng tớ đã đi đến giới hạn của bản thân.”
“Thể lực của các nam sinh tính ra còn tốt hơn chúng ta, cho nên thời gian chịu đựng dài hơn chúng ta, nhưng huấn luyện viên Hồng Hoàng rõ ràng ý thức được điểm đó, lại đối xử rất bình đẳng với chúng tai”
“Lâm Ngọc Linh thực sự xin lỗi, hôm nay chúng tớ sẽ gọi điện thoại bảo trường đón chúng tớ về sớm, chúng tớ lựa chọn bỏ cuộc, rất xin lỗi, để cho cậu phải thất vọng rồi “Không sao đâu” Lâm Ngọc Linh rút khăn tay ra, đau lòng giúp các cô ấy lau nước m: “Các cậu rất tuyệt, có thể kiên trì đến bước này cũng là không dễ dàng gì”
Ba cô gái cùng nắm lấy tay cô, tràn đầy mong đợi nhìn cô: “Chúng tớ trước đó đã hỏi hình như tất các nữ sinh trong khoa đều rời đi giữa chừng, Lâm Ngọc Linh Sau này nhiệm vụ càng thêm gian nan, tuy rằng chúng tớ không thể kiên trì, nhưng cậu nhất định có thể, cậu phải thay thế chúng tớ chiến đấu đến cùng!”
Môi của Lâm Ngọc Linh nhếch lên một nụ cười đau khổ: “Nhỡ đâu tớ cũng bỏ cuộc giữa chừng thì sao?”