Sau khi thu xếp ổn thỏa cho cô ấy xong, Lâm Ngọc Linh và Chung Thành đến phòng khách Dù sao cũng đã muộn như vậy, hai người người họ ở chung một chỗ trong thời gian cài cũng không tốt, Lâm Ngọc Linh cũng không định để anh ta ở lại lâu hơn: “Đàn anh, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên về nghỉ ngơi chút đi, để tôi tiễn anh ra cửa”
“Lâm Ngọc Linh, em có thể không đồng ý anh nhưng bây giờ chúng ta làm bạn cũng không được sao?” Chung Thành trầm giọng hỏi.
Anh ta không phải là một kẻ ngốc, sự thờ ở của Lâm Ngọc Linh đối với anh ta đêm nay anh ta không phải không cảm nhận được.
Lâm Ngọc Linh không trả lời, đôi môi đỏ mọng mím lại thành một khe hở, có chút khó xử.
Nếu cô nói răng có thể làm bạn, mà Lâm Ngọc Linh đã biết tâm ý của Chung Thành nên họ chắc chắn sẽ không quay lại tình cảm thuần khiết như xưa được nữa, nhưng nếu cô ấy từ chối, thì với những giúp đỡ mà Chung Thành đã giúp cô trước kia, cô thật sự không muốn thấy anh ta buồn.
Hai người lúc đó có thể có cách nào để cân nhắc không, không có!
Cô đang do dự không biết nên nói gì, Tô Thiên Thành ở bên kia đã lên tiếng trước: “Lâm Ngọc Linh, em cũng đừng suy nghĩ nhiều, anh không ép em, nhưng anh không muốn em bị thương dù chỉ một chút nào, anh chỉ muốn chăm sóc em thêm một chút thôi.”
“Đàn anh, cảm ơn lòng tốt của anh, tôi có thể tự chăm sóc cho bản thân mình” Lâm Ngọc Linh từ chối tấm lòng của anh ta.
Mặc dù Lâm Ngọc Linh đã cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng trong mắt Chung Thành vẫn xẹt qua một nỗi đau buồn: “Lâm Ngọc Linh, em biết không? Điều anh sợ nhất là mối quan hệ của chúng ta sẽ trở thành bộ dạng như bây giờ. Trước đó anh vẫn có thể cười nói với em, nhưng bây giờ, anh thậm chí không có tư cách để đứng trước mặt em.”
Lâm Ngọc Linh vội vàng lắc đầu: “Đàn anh, anh đừng nói như vậy, tôi không xứng với sự ưu tú của anh”
Chung Thành bất đắc dĩ thở dài: “Quên đi, tất cả điều này đều do anh tự gây ra, anh vẫn sẽ quan tâm chăm sóc em, dù em có đồng ý hay không, anh sẽ chờ em, đến khi nào em nhận ra được tình cảm của anh mới thôi”
Nói xong, Chung Thành mở cửa phòng trọ và rời đi.
Lâm Ngọc Linh nhìn chiếc xe của anh đi khuất xa tầm mắt rồi đóng cửa lại, sau đó cô bất đắc dĩ thở dài.
Không ngờ Chung Thành lại cố chấp với cô như thế, nhưng trong lòng cô đã có Chu Hoàng Anh rồi, cô sẽ không quan tâm đến bất kỳ ai nữa.
Chỉ có thể từ từ, khiến anh ta dần quên đi Một lần nữa trở lại với cuộc sống bình thường, Lâm Ngọc Linh phải chăm lo cho bài vở của mình, có chút thời gian rảnh liên đến đài truyền hình của khoa tin tức để thực tập.
Khó lãm mới có được một ngày cuối tuần, Lâm Ngọc Linh không có lớp học liên đến đài truyền hình từ sáng sớm.
Vừa bước cửa, Lâm Ngọc Linh đã được giới thiệu vào gặp gỡ lãnh đạo của đài truyền hình, Lại Văn Tri đến nằm lấy cô, cười thân thiết: “Ây da, đây i. Lại Văn Triều chạy nhanh chẳng phải chính là phát thanh viên tương lai của chúng ta sao?”
“Hướng dẫn Triều, anh lại cười nhạo tôi nữa rồi” Lâm Ngọc Linh xoa xoa mái tóc ngượng ngùng “Tôi không có ý đó! Tôi nghe nói trường học của cô tổ chức huấn luyện trong doanh trại quân sự, khó có được cơ hội hiếm có như thế, cô lại còn chiến thắng trận đấu, tương lai nhất định có tiền đồ thênh thang” Hướng dẫn Triều vô cùng tin tưởng vỗ vỗ vào bả vai của Lâm Ngọc Linh.
“Cảm ơn hướng dẫn Triều đã đánh giá cao Lâm Ngọc Linh lịch sự nói.
Vào lúc này, một người đàn ông dáng người thon dài như ngọc đột nhiên đi tới, là Chung Thành!
“Đàn anh Chung Thành” Lâm Ngọc Linh thấy anh có chút không tự nhiên chào hỏi.
Mặt mày Tô Thiên Thành vẫn dịu dàng nhìn cô, từ tính cúi đầu phát ra âm thanh “ừm”.
Hai người không nói nhiều nhưng bầu không khí giữa hai người lúc đó có chút gượng gạo.
Hướng dẫn Triều nhìn thấy anh ta vui vẻ kêu lên: “Chung Thành, có chuyện muốn nói với cậu và Lâm Ngọc Linh!”
“Có chuyện gì vậy?”
Chung Thành và Lâm Ngọc Linh đồng thanh mở miệng hỏi, sau đó hai người nhìn nhau một cái, lại im lặng không nói gì.
“Lâm Ngọc Linh, sự xuất sắc của cô không nên bị che giấu ở phía sau, ngày mai sẽ có nhiệm vụ ra ngoài phỏng vấn, không biết cô có hứng thú muốn đi không?” Hướng dẫn Triều cười dò hỏi.