“Chuyện, chuyện này..” Vấn đề này làm cho Lâm Ngọc Linh cảm thấy xấu hổ không thôi, trong lòng cũng thấy hơi buồn bực, nói thầm: “Anh vừa nhìn là biết chính là tay lão.
luyện, nhất định đã hôn qua không ít cô gái, cho nên kỹ thuật hôn mới tốt như vậy..”
Chu Hoàng Anh nở nụ cười trầm thấp, dùng tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
“Không, cô là người phụ nữ tôi hôn, chỉ cần cô đồng ý thì cô cũng sẽ người phụ nữ cuối cùng. Còn kỹ thuật hôn vì sao tốt như vậy, người xưa có câu ngạn ngữ thế này ‘tuy chưa ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng thấy heo chạy’“
Lời nói vốn dĩ vô cùng khuôn khổ và cũ rích, không hiểu sao khi vừa thoát ra hỏi miệng Chu Hoàng Anh lại tăng lên một cấp bậc cao hơn, vô cùng xấu hổ.
Lâm Ngọc Linh dùng tay che mặt lại, có chút xấu hổ.
Sao, sao lại có thể nói mấy lời trêu chọc người khác vậy, cô không thể nào chịu được.
“Lâm Ngọc Linh, nhớ kỹ, ba ngày sau, tôi chờ đáp án của cô” Chu Hoàng Anh nói rồi xoay người chui vào bên trong xe.
Lập tức lái xe rời đi.
Cho đến tận khi không thể nào thấy bóng xe của Chu Hoàng Anh nữa, ánh mắt Lâm Ngọc Linh vẫn chậm chạp chưa thu về, tay cô xoa xoa ngực, chỗ đó giống như có hai con nai đang chạy loạn, còn kèm theo một cảm giác ngọt ngào.
Đây chắc là cảm giác rung động?
Cô, vậy mà lại rung động trước thủ trưởng.
Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh đầy phức tạp Loại người như Chu Hoàng Anh há là người mà loại tép riu như cô có thể thương nhớ sao?
Còn có sự phản đối của ông cụ Thanh, nếu cô thật sự đồng ý kết hôn với Chu Hoàng Anh, ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng nếu không đồng ý, vậy thì cô nên giải thích với Chu Hoàng Anh như thế nào?
Trong lúc hai câu hỏi cần đáp án này xoay quanh trong đầu cô thì Lâm Ngọc Linh đã không nhận ra mình đã đi về đến chung cư rồi.
Trong lúc Lâm Ngọc Linh đang mở cửa chuẩn bị vào nhà, một bóng người không tiếng động đột nhiên nhào qua, dọa cho cô sợ đến nhảy dựng: “Mẹ kiếp”
Chờ đến khi nhìn thấy rõ khuôn mặt người kia, Lâm Ngọc Linh mời thở phào một hơi, tức giận nói: “Hà Thanh Nhàn, cậu giả thần giả quỷ gì đó? Nếu không phải tim tớ tốt thì chắc đã bị cậu hù chết rồi.”
Hà Thanh Nhàn mặc một bộ váy ngắn màu vàng, cột hai cái đuôi ngựa, cười hì hì nói: “Hoan nghênh trở về”
Lâm Ngọc Linh lười phản ứng với sự thần kinh của Hà Thanh Nhàn, cô đổi dép lê đi trong nhà rồi đứng dậy, không biết là cô nhóc này lấy đâu ra cây chổi lông gà, cứ quơ qua quơ lại trước mặt cô.
Lâm Ngọc Linh ngẩn người: gì đớ?
Cậu, cậu làm “Tớ làm gì?” Hà Thanh Nhàn hừ một tiếng, vỗ nhẹ chổi lông gà vào lòng bàn tay mình: “Đừng cho là tớ không nhìn thấy vừa nấy cậu đang tình chàng ý thiếp với một người đàn ông ngay dưới lầu. Nói mau, quen đàn ông từ khi nào?”
“Cậu đã thấy rồi à?” Lâm Ngọc Linh cả kinh.
Hà Thanh Nhàn bày vẻ mặt xem thường nhìn cô, tức giận nói: “Vô nghĩa, cậu cũng không xem bây giờ là mấy giờ, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không nhận, tớ lo lắng lắm, vì thế đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, ai ngờ được lại phát hiện ra cậu yêu đương vụng trộm với người ta..”
Lâm Ngọc Linh đánh nhẹ vào tay Hà Thanh Nhàn, trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Này, Hà Thanh Nhàn, cậu có thể nói cho đàng hoàng không, cái gì là yêu đương vụng trộm chứ?”
“Ôi chao, ôi chao” Hà Thanh Nhàn quái gở kêu lên: “Chưa gì đã bắt đầu bảo vệ người ta rồi, hai người mới vừa quen biết được mấy ngày hay như thế nào?