Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 301: Đừng sợ, chúng tôi không phải là người xấu




“Này! Nhóc con, sao cháu có thể lỗ mãng như vậy, chúng tôi cũng không có khiêu khích cháu, làm sao cháu có thể tùy tiện đánh người như vậy?” Lâm Ngọc Linh không khỏi tức giận nói, cực kì hung hăng phản kích!
Nhưng đứa nhỏ cũng không hề sợ hãi, cười lạnh nói: “Bởi vì cô chiếm địa bàn của chúng tôi, đã thế còn rất ồn ào, quái đản, thật phiền phức!”
Lâm Ngọc Linh sắc mặt tái xanh, trầm giọng phản bác: “Cháu không có tư cách nói con hẻm này là thuộc về cháu, nó là của tất cả mọi người, về phần tôi như thế nào cũng không liên quan gì đến cháu!”
Khuôn mặt đầy bụi băm của thiếu niên chìm xuống, cậu bé lại siết chặt súng cao su, lạnh lùng ra lệnh: “Cô mau rời khỏi đây ngay!
Nếu không tôi sẽ giết cô!”
Lâm Ngọc Linh bị sự cao ngạo của cậu bé lấn át: “Tại sao cháu còn nhỏ tuổi như vậy nhưng lại vô sỉ..”
“Ngọc Linh, trước tiên đừng nói gì cả!”
Trước khi Lâm Ngọc Linh kịp nói hết thì Chung Thành đã túm lấy cô, với nụ ôn hòa trên môi, anh ra chủ động nói: “Nhóc con, cháu định tiếp tục đánh chúng ta sao? Cháu đừng lo lắng, chúng tôi là phát thanh viên tin tức, chúng tôi đến đây chỉ vì làm nhiệm vụ mà cấp trên giao thôi, vì vậy, tôi cũng không làm gì tổn thương đến cháu!”
Thái độ của Chung Thành khiến ánh mắt của cậu bé có chút dao động, nhưng ngay sau đó lại cảnh giác mà dừng lại nói: “Không!”
Thật không có tác dụng gì mà!
Thấy vậy, Chung Thành cũng xấu hổ, Lâm Ngọc Linh đang định tiếp tục thuyết phục thì đột nhiên thất có một người phụ nữ cũng chống gậy bước ra “Tân An, mẹ cuối cùng cũng tìm được con rồi, sao con lại có thể đến được tận đây cơ chứ!
Người phụ nữ lo lắng nói, nhìn thấy cậu bé, bà ta vừa an tâm vừa trách móc.
“Mẹ ơi!” Cậu bé bỏ hết ngụy trang khi nhìn thấy cô, nhanh chóng lao vào vòng tay của người phụ nữ, lo lãng nói: “Con ra để xem xét xung quanh một chút vì con nghe thấy có tiếng người lạ, sợ họ đụng đến chúng tai”
Người phụ nữ sau đó thì chuyển sự chú ý của mình sang Lâm Ngọc Linh và Chung Thành, đôi mắt đục ngầu của bà ta đắn đo một lúc rồi trầm giọng hỏi: “Hai người là?
“Chúng tôi đến đây với hy vọng giúp mọi người” Lâm Ngọc Linh bước tới và trả lời: “Chúng tôi không hề có ý định xấu, chúng tôi chỉ là muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn từ.
thiện. Ngược lại, tôi thấy con của chị rất phòng bị chúng tôi và thậm chí con của chị làm chúng tôi bị thương; Khi người phụ nữ nhìn thấy vết thương trên cánh tay Chung Thành, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, từ phía sau kéo Tân An ra, trịnh trọng dạy dỗ: “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Con không được tùy tiện đánh người, vậy mà con cũng không nghe lời mẹ, con mau xin lỗi họ đi!”
“Mẹ.”
“Câm miệng!” Người phụ nữ liên tục mắng mỏ.
Rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa trẻ, Tân An thực sự cũng sợ hãi: “Thực xin lỗi..”
Trong lòng Lâm Ngọc Linh vẫn không hài lòng nhưng vẻ mặt bình tĩnh không nói, Chung Thành nhẹ nhàng bước tới, cười nói: “Không thành vấn đề, nó vẫn còn là một đứa trẻ, chúng tôi cũng không muốn so đo với cậu bé!”
“Này, anh thật tốt bụng” Trên mặt người phụ nữ nở nụ cười nhẹ nhõm, chủ động mời hai người họ: “Vì là cuộc phỏng vấn công ích nên nếu mọi người không phiền thì có thể đi theo tôi” Người phụ nữ nói thêm.
“Cảm ơn” Chung Thành lễ phép nói, thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ, Lâm Ngọc Linh cũng xuôi xuôi.
Hai người bọn họ đi vào bên trong hẻm ăn mày, bọn họ hoàn toàn kinh ngạc đến tột cùng khi nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong!
Một con ngõ chật ních gần trăm người ăn xin ở nhiều lứa tuối khác nhau, quần áo xộc xệch, xương gầy như củi khô, tinh thần sa sút!
Nhìn thấy hai người xa lạ là Chung Thành và Lâm Ngọc Linh, họ hoảng sợ ôm chặt chính mình như những con chim, trong mắt hiện lên sự đề phòng và sợ hãi với họ.
Nhìn bọn họ, Lâm Ngọc Linh không thể nói ra được tâm tình phức tạp của mình, cô lắp bắp nói: “Đừng sợ, chúng tôi không phải là người xấu..”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.