Ngay lập tức, dưới sự chú ý của mọi người ông ta cau mày nói: “Là bệnh mề đay rất nặng, phải nhập viện càng sớm càng tốt, nếu không e rằng sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng”
Vừa nghe đến nguy hiểm tính mạng, người phụ nữ lại sụp đổ một lần nữa, nước mắt rơi lã chã: “Phải nhập viện sao? Chẳng lẽ… không còn cách nào khác sao?”
Sắc mặt của bác sĩ trở nên lạnh lùng: “Chị làm mẹ như vậy à? Còn phải mặc cả chuyện chữa bệnh cho đứa nhỏ? Nếu bệnh tình trở nặng hơn chị có ăn năn hối lỗi cũng không kịp đâu, chị có muốn như vậy không?”
Người phụ nữ run lên vì sợ hãi.
Lâm Ngọc Linh vội vàng bảo vệ bà ta, phản bác lại lời nói thiếu thuyết phục của bác sĩ: “Ông làm gì mà phải hung dữ như vậy? Có người mẹ nào không lo lắng cho con mình chứ? Tiền viện phí của bệnh viện các người ậ cũng chỉ là lo lắng không thể chỉ trả nổi thôi mà!”
“Cô Lâm Ngọc Linh nhưng ánh mắt của ông ta đột Bác sĩ vừa định gân cổ lên cãi với ngột giao với ánh nhìn lạnh lẽo của Chung Thành khiến ông ta rút lại những lời vừa định nói.
Người phụ nữ không ngừng khóc trong vòng tay của Lâm Ngọc Linh: “Tân An! Tân An!
Tất cả là do ba con mất sớm và mẹ con không có năng lực gì. Nếu con có chuyện gì xảy ra, mẹ biết sống thế nào đây!”
Âm thanh tru tréo cực độ của bà ta phát ra khiến cả văn phòng tê liệt!
“Ông cứ tiếp tục chẩn đoán và điều trị cậu bé cho đến khi khỏi bệnh, tôi sẽ hỗ trợ toàn bộ tiền viện phít”
Vào lúc này, Chung Thành đột nhiên đưa ra một quyết định vô cùng cứng rẳn như mệnh lệnh!
Tiếng kêu la của người phụ nữ ngay lập tức dừng lại, bà ta nhìn Chung Thành với vẻ mặt ngoài nghĩ: “Anh… anh nói thật sao?”
“Tôi chưa bao giờ nói dối, dù sao thì tính mạng của con người quan trọng nên chị và con trai cứ từ từ chữa bệnh!” Giọng Chung Thành dần dần dịu xuống.
Nghe thấy lời của Chung Thành, đôi mắt tựa như bị héo khô được nước dội qua của người phụ nữ kia lại giống như tràn đầy hy vọng.
Bà ta vô cùng biết ơn nói: “Cảm ơn ân nhân cứu mạng!”
“Không có gì đâu!”
“Còn tôi, tôi sẽ ra ngoài mua ít quần áo mới cho họ, sau đó mang họ đi tắm rửa sạch sẽ” Chung Thành còn chưa kịp nói tiếp thì Lâm Ngọc Linh đã tiếp lời.
“Cảm ơn” Chung Thành mỉm cười, ánh mắt anh ta nhìn Lâm Ngọc Linh rất dịu dàng.
Nhưng Lâm Ngọc Linh không thể chịu nổi ánh mắt của anh ta vì vậy cô nhanh chóng né tránh và quay người bỏ đi.
Nhưng vào lúc này, anh ta đột nhiên ngăn cô lại: “Đợi chút!”
Lâm Ngọc Linh khựng lại, nhưng không quay đầu lại: “Đàn anh, anh còn… cần gì nữa không?”
“Việc gì phải gấp, anh cũng không ăn thịt em!” Chung Thành chậm rãi đi đến chỗ cô, sau đó anh ta vươn tay nắm lấy bàn tay Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh định tránh đi nhưng không biết từ đâu anh ta rút ra một chiếc thẻ ngân hàng đặt vào tay cô: “Trong đó có gần 175 triệu đồng tiền mặt. Nhân tiện em có thể mua một số nhu yếu phẩm và vài thứ cho những người ăn xin trong hẻm, anh nghĩ bọn họ sẽ cần đến nói”
Lâm Ngọc Linh cầm thẻ ngân hàng với tâm trạng rất phức tạp.
Thật không ngờ, Chung Thành lại thực sự coi trọng những người ăn xin đến như vậy!
Người phụ nữ lắng nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của họ, bà ta càng lúc càng không thể kiềm chế cảm xúc của mình, bà ta nhìn Chung Thành như thể nhìn thấy quan âm bồ tát: “Xin cảm ơn đấng cứu thế! Người chồng của tôi mất sớm, còn tôi thì bị bệnh không làm được gì để sống. Chúng tôi sống tạm bợ như vậy bao nhiêu năm, tất cả những gì mà chúng tôi nhận được đều là sự thờ ơ, không ai quan tâm đến chúng tôi nhiều như vậy, tôi không.
biết nói gì để cảm ơn anh, để tôi gập đầu bái lạy anh Nói xong, người phụ nữ định ngồi xổm xuống, cũng may lúc này Chung Thành kịp thời vươn tay đỡ người phụ nữ: “Không cần, chỉ cần chị sống tốt là được”
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Ngọc Linh lại cảm thấy trong lòng vô cùng cảm động, cô lấy điện thoại di động ở trong túi ra rồi “click” quay lại cảnh đó.
Việc đầu tiên Lâm Ngọc Linh giải quyết đó là thu xếp tốt cho người phụ nữ đó và Tân An, bây giờ hai người họ cần làm sạch.
Bụi bẩn biến mất, người phụ nữ trở thành một người đàn bà rất dịu dàng, còn Tân An là một đứa trẻ có đôi lông mày thanh tú và ngoại hình không hề thua kém những ngôi sao trên TV.