Tân An sững sờ nhìn Lâm Ngọc Linh, như thể cậu bé rung động trước lời nói của cô.
Sau khi ăn được một nửa, cậu bé gật đầu với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Tiếp tục ăn đi” Lâm Ngọc Linh nở một nụ cười hài lòng.
Tuy nhiên, Tân An không còn ngấu nghiến ăn như trước nữa, cậu bé dùng đũa, cố gắng biến mình thành một người bình thường và trong đôi mắt trong veo ấy lóe lên một tia sáng kiên định.
Vào lúc này, Lâm Ngọc Linh có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng những gì mà cô nói đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời của một thiếu niên và cô cũng không hề biết được rằng mình sẽ được lời bao nhiêu từ việc này trong tương lai.
Sau khi chăm sóc Tân An thì cũng đã đến 6 giờ tối, trời âm u, u ám, mưa nhẹ.
Nhưng dù vậy, Lâm Ngọc Linh và Chung Thành vẫn yêu cầu người phụ nữ đưa bọn họ đến con hẻm ăn xin để phỏng vấn và hoàn thành nhiệm vụ mà sếp giao.
Những người ăn xin đều đã nếm được những quả ngọt mà Chung Thành tặng, thấy họ không còn sự thờ ơ và trốn tránh như trước nữa, khi thấy hai người họ những người ăn xin đều hăng hái lao về phía trước, họ cũng rất hợp tác chấp nhận phỏng vấn.
Nói tóm lại, nhiệm vụ đã hoàn thành một cách suôn sẻ.
Nhưng sau khi biết được một số thông tin về cuộc sống và tình hình hiện tại của bọn họ, tâm trạng của Lâm Ngọc Linh vẫn rất chán nắn.
Không ngờ ở Thủ đô yên bình này, vẫn có một nhóm người phải lo mưu sinh như vậy.
Họ cũng không muốn cho người khác thấy móng vuốt sắc nhọn, bọn họ không muốn tổn thương bất kì kẻ nào chỉ là muốn được sống sót mà thôi.
“Lâm Ngọc Linh?”
Vì cô rất ngột ngạt khi ở trong con hẻm đó nên Lâm Ngọc Linh ra ngoài một mình để xả hơi, khi cô đang miên mang suy nghĩ thì có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau.
Lâm Ngọc Linh quay đầu lại nói: “Đàn anh, anh đi ra rồi à! Anh đã phỏng vấn xong chưa?”
*Xong rồi, tất cả đã được ghi lại, lúc đó cứ gửi cho sếp là được” Chung Thành lắc máy nhắc nhở cô.
“Thật tốt, chúng ta đã có thể báo cáo kết quả nhiệm vụ rồi!”
Chung Thành nhận thấy cô có gì đó không ổn, anh ta liền quan tâm hỏi: “Sao sắc mặt của em lại kém như vậy? Chuyện của những người ăn xin đã ảnh hưởng đến tâm trạng của em sao?”
“Chỉ là lần đầu tôi trải qua mà thôi, tôi cảm thấy thực lực của mình rất yếu, nhưng không sao, đàn anh đừng lo cho tôi, sau này tôi sẽ ổn thôi” Lâm Ngọc Linh không phủ nhận.
Chung Thành cũng bất lực khi nhìn thấy cô như thế này, anh ta nói rất dứt khoát: “Hãy để đầu óc của em nghỉ ngơi, những người ăn xin này vẫn còn tốt rồi, có nhiều người vì đói hoặc bệnh tật mà bi thảm rời khỏi thế giới này.
Nhưng chúng ta không phải là thần, không có khả năng cứu tất cả mọi người, em chỉ có thể cố gảng hết sức để chăm sóc những người xung quanh, em như vậy đã rất tốt rồi!”
Lâm Ngọc Linh đột nhiên trở nên thoải mái hơn rất nhiều sau khi nghe theo lời anh ta: “Cảm ơn đàn anh đã cho tôi lời khuyên”
“Cô gái ngốc nghếch, cảm ơn làm gì!”
Chung Thành liếc nhìn đường phố bên ngoài nhắc nhở: “Đi thôi, bên ngoài trời mưa rất lớn Anh lái xe tới đưa em về trước”
Sau đó Lâm Ngọc Linh mới nhận ra rằng trận mưa phùn vừa rồi đã trở nên xối xả hơn!
Cô cũng không mang theo ô, nhưng bây giờ đã là mười giờ tối, cô và người đàn ông độc thân Chung Thành ở riêng như vậy thì thật sự có chút không tốt.
“Không cần phiền phức như vậy, toi sẽ tự bắt taxi rồi về ngay!” Lâm Ngọc Linh lịch sự từ chối.
Nhưng Chung Thành vẫn không bỏ cuộc, anh ta thậm chí còn cởi áo của mình và khoác lên người Lâm Ngọc Linh và nói: “Lúc này sẽ rất khó để bắt taxi, vì vậy em cứ ở đây đợi anh lái xe qua đưa em về”
Nói xong, Chung Thành không cho Lâm Ngọc Linh cơ hội để nói nữa mà một mình lao vào trong cơn mưa.
Không bao lâu sau, anh ta lái xe ra ngoài, mở cửa ghế lái phụ, máy sưởi vừa bật trên xe đã xộc thẳng vào người.
Lâm Ngọc Linh vẫn có chút do dự: “Đàn anh, tôi… tôi vẫn nên thôi đi..”
Tuy nhiên, vào lúc này, Chung Thành đập mạnh vào cánh tay của cô và cái đai an toàn vào cho cô: “Nào, anh cũng không ăn em!”