Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 318: Hay là chúng ta chơi trò chơi đi




Trong mắt em gái giọng loli hiện lên vẻ tiếc nuối, cô ta bất mãn cong miệng: “Cậu chủ thật đáng ghét, người ta sắp thực hiện được.
rồi mà. Hay là ngài đây có gì đó không hài lòng với em?”
Đáy mắt Lâm Ngọc Linh hiện lên ý lạnh, sao cô có thể để phụ nữ đụng vào được? Nếu sờ vào được không phải là sẽ phát hiện ra cô.
cũng giống như bọn họ ư?
“Đừng nói linh tinh! Em đẹp như vậy, tim tôi đã sớm bị em bắt mất rồi” Ngón tay thon dài của Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng miết nhẹ lên môi đỏ mọng của em gái giọng loli.
Em gái giọng loli được cô dỗ dành cười không ngừng, trong mắt cô ta chứa đựng gợn sóng như làn nước thu nhìn Lâm Ngọc Linh.
Rất rõ ràng, vẻ ngoài đẹp trai và lời tâm tình tán gái của Lâm Ngọc Linh đã được cô vận dụng rất thành công.
Vi thế, hai cô gái còn lại lập tức kháng nghị lại.
“Cậu chủ, cậu không công bằng rồi, ở đây còn có chúng em nữa mài”
“Đúng vậy, tư thế nào trên giường em cũng biết mà. Chỉ cần cậu chủ ngài muốn thì em cũng có thể sẵn sàng phối hợp được, dựa vào đâu mà ngài lại chỉ dịu dàng với mỗi một người chứ?”
Lâm Ngọc Linh nghe vậy không khỏi nhíu đầu mày thật sâu, cuối cùng thì cô cũng hiểu được cái gì mới gọi là phụ nữ tranh giành tình nhân chân chính.
Hóa ra ngày thường cô ở trước mặt Chu Hoàng Anh lại ngoan ngoãn như vậy à.
“Tất cả đừng có vội, cứ từ từ, tối nay vẫn còn dài mà, mỗi người các em tôi đều sẽ không bỏ qua ai đâu” Lâm Ngọc Linh đùa giỡn, trước lúc ba người bọn họ reo hò vui sướng thì cô lại đúng lúc nhắc nhở họ: “Thế nhưng trực tiếp vào chủ đề chính như này thì cũng không có gì thú vị nữa rồi, hay là chúng †a chơi trò chơi đi”
Ba người phụ nữ liếc mắt nhìn nhau một cái, tuy về chuyện đàn ông thì bọn họ tranh giành nhau, nhưng dù sao bọn họ cũng là châu chấu trên cùng một sợi đây, có một số chuyện nào đó vẫn là một nhóm cùng đạt thành nhận thức chung “Không biết cậu chủ ngài đây muốn chơi trò gì?” Em gái thanh thuần thấp giọng thăm dò hỏi.
Lâm Ngọc Linh ở một bên bàn lấy một bộ bài mà cô đã nhìn chăm chú từ lâu, nói: “Nói thật lòng hay mạo hiểm thì thế nào? Người thua ngoài uống rượu ra thì phải chọn một là nói thật lòng hai là mạo hiểm để giải trí”
Ba phụ nữ kia im lặng, ánh mắt họ nhìn bộ bài trong tay Lâm Ngọc Linh như đang suy nghĩ.
“Sao hả? Không dám chơi à?” Thấy bọn họ do dự, sắc mặt Lâm Ngọc Linh hơi lạnh, cô phát ra một câu ra lệnh cuối cùng: “Thật cmn mất hứng! Vậy tôi sẽ bảo quản lý dẫn phụ nữ khác đến chơi! Tiền tôi nhiều nhưng ai có thể lấy được thì phải dựa vào bản lĩnh của họ”
Nói rồi bàn tay Lâm Ngọc Linh vuốt ve nút ấn chuông.
Ngay lúc cô sắp ấn xuống nút đó, ba người phụ nữ kia đồng thời đưa tay ra ấn cổ tay cô lại ngăn cản cô ấn chuông.
“Chúng tôi chơi Bọn họ đồng ý vô điều kiện, có tiền tài mê hoặc, dù cho trong lòng họ có điều băn khoăn nhưng cũng rất khó có thể ngăn cản được.
Chơi xong một vòng, em gái thanh thuần bị thua, cô ta hờn dỗi dậm dậm chân: “Ôi trời, hôm nay vận số đúng là không tốt”
Lâm Ngọc Linh có thâm ý cười cười, cô lấy một ly rượu mới đổ đầy rượu vào trong. Trong nháy mắt, khi cô bưng ly rượu lên, trong tay áo lại lộ ra một chút thuốc bột màu trắng. Lâm Ngọc Linh bình tĩnh lệch cánh tay ra, toàn bộ thuốc bột đều đổ vào trong ly rượu.
Động tác này cô đã luyện tập rất nhiều lần ở nhà, đã sớm thuần thục, không ai phát hiện ra.
“Chịu chơi thì chịu phạt, nào, uống hết đi”
Lâm Ngọc Linh đưa ly rượu đến trước mặt em gái thanh thuần.
Em gái thanh thuần cười nhận lấy, một ngụm uống hết!
Nhưng rất nhanh, nụ cười trên môi của cô †a cứng đờ, người cô ta không hiểu sao hơi choáng một cái.
“Cậu chủ, đây là rượu gì vậy, hình như: nồng độ cồn hơi cao!” Cô ta chống lên đầu, kỳ quái hỏi.
“Không biết nữa, nhưng vị của nó lại rất ngon không phải ư?” Lâm Ngọc Linh cười hỏi lại.
Em gái thanh thuần gật đầu, cũng không nghỉ ngờ nhiều nữa. Cô ta uống chính là rượu vang đỏ nổi tiếng, người bình thường có tán gia bại sản cũng chưa hản đã có thể uống được một ngụm.
Mọi người tiếp tục vui đùa náo nhiệt chơi trò chơi, trong âm thầm, ánh mắt Lâm Ngọc Linh hơi thay đổi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.