Châu Lệ vừa dứt lời, đợi cô ấy trả lời nhưng phía đầu dây bên đó im lặng một hồi.
Nhưng cô ấy không hề lơ là, con tìm đều bị cuốn theo nó một cách mãnh liệt, rõ ràng là còn căng thẳng hơn cả vừa rồi nữa.
“Bịch! Keng!”
Không lâu sau thì phía điện thoại bên đó truyền đến âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống.
Tay Châu Lệ run rẩy, làm điện thoại trong tay suýt nữa thì rơi mất. Nhưng cô ấy không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Tạ Miên, trong mắt người khác, Tạ Miên là hình tượng của một cô gái dịu dàng nho nhã và có tri thức, nhưng thật ra chỉ có Châu Lệ, người ở bên cô ấy lâu năm thì mới biết rõ sự tính tình của cô ấy tệ đến mức nào, thậm chí có lúc cô ấy còn hút thuốc uống rượu để trút bỏ sự bất mãn trong lòng.
Ví dụ như bây giờ, Châu Lệ than thở cam chịu số phận, nghe sự phẫn nộ la hét của Tạ Miên.
“A, đúng là tiện nhân không biết xấu hổi”
“Chắc chẳn cô ta đã tự cởi quần áo trèo lên giường của anh Hoàng Anh, cho nên anh ấy mới không thể chối bỏ được sự quyến rũ đó, tôi nhất định sẽ giết chết cô!”
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Tạ Miên, khuôn mặt của Châu Lê càng thêm nghiêm trọng, cô biết rõ tính cách dẻ bị kích động của Tạ Miêt, liền mở miệng nhắc nhở: “Chị Miên, chị bình tĩnh một chút đừng làm chuyện gì dại dột đấy, Lâm Ngọc Linh bây giờ đang được thủ trưởng Chu bảo vệ, cô ta mà có xảy ra chuyện gì thì thủ trưởng Chu sẽ không tha cho chúng †a đâu.”
“Câm miệng! Bây giờ cơ hội của tôi đều bị con tiện nhân kia cướp hết rồi, cô bảo tôi làm sao không hận cho được!” Tạ Miên gào thét thảm thiết.
Giọng cô có hơi chói tai nên Châu Lệ đưa điện thoại ra xa hơn, đảo mắt nghĩ kế sách: “Ai nói chị không có cơ hội nào, chị còn có nhà họ Chu chống lưng mà Cô ta nhắc đến người nhà họ Chu cho nên cuối cùng thì Tạ Miên cũng bình tĩnh lại Nghe thấy Tạ Miên bình thường trở lại, Châu Lệ tiếp tục nói: “Em lại cảm thấy cơ hội của chị còn nhiều hơn cả Lâm Ngọc Linh kia, cô ta chỉ dựa vào sự yêu thích cái mới nhất thời của thủ trưởng Chu, còn chị lại là con dâu đã định sẵn của nhà họ Chu, hơn nữa chị có điểm nào không giỏi hơn cô ta cơ chứ, cho.
nên có gì mà chị phải sợ đúng không? Mối quan hệ này của họ không kéo dài bao lâu đâu!”
Nghe Châu Lệ nói vậy, Tạ Miên dần dân tỉnh táo hơn.
“Cô nói đúng!” Ngữ điệu của Tạ Miên lại tràn đầy sự kiêu ngạo: “Chỉ là một con qua muốn bay lên đầu cành mà thôi, dựa vào đâu mà tôi phải sợ cô ta!”
Thấy cô ấy cuối cùng cũng thông suốt rồi, Châu Lệ cũng không muốn phải gặp nạn, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Chị Miên này, vậy tiếp theo chị định thế nào ạ?”
“Hai ba lần bác gái đã mời tôi đến nhà ăn cơm nhưng vì không có anh Hoàng Anh ở nhà nên tôi đã từ chối, bây giờ tôi không thể cứ dây dưa mãi như thế được, tôi phải lấy lòng họ, sau đó mượn tay họ đối phó” Tạ Miên nằm chặt bàn tay, hung ác nói.
“Dựa vào sự yêu mến của nhà họ Chu với chị thì nhất định chị sẽ thành công” Châu Lệ ngay lập tức nịnh hót.
Niềm tin của Tạ Miên tăng lên gấp bội, sự đố ky ẩn chứa trong mắt cô ấy càng dữ dội.
Cô ấy không tin không thể loại bỏ Lâm Ngọc Linh!
Tạ Miên đã hạ quyết tâm rồi, nên bắt đầu hành động ngay, cô ấy bảo cô giúp việc nấu cháo dinh dưỡng, sau đó lái xe đến nhà họ Chu.
Bây giờ mới hơn 4 giờ sáng, ngoài trời mới mờ mờ sáng, ngoài của chỉ có một bắc vệ đang canh gác.
Nhìn thấy Tạ Miên đến bảo vệ có chút ngạc nhiên, khi anh ta đang chuẩn bị chạy vào báo thì Tạ Miên ngăn lại: “Thôi, giờ vẫn còn sớm, ông và bác gái vẫn. chưa tỉnh, đừng làm phiền họ nghỉ ngơi, tôi đợi ở đây một lát là được rồi”
Bảo vệ không biết nói gì, chỉ gật đầu đồng Tạ Miên cứ như vậy đứng đợi hai tiếng đồng hồ, sương sớm vẫn hơi lạnh, mà cô ấy chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh run lên vì lạnh, bảo vệ nhìn thấy bộ dạng cô như vậy có chút tội nghiệp, nhắc nhở cô vào phòng bảo vệ ngồi hoặc là lấy chăn đắp cho cô, nhưng đều bị Tạ Miên từ chối.
“Hất xì”
Rất may, nửa giờ sau tia sáng đầu tiên đã hé, lúc này thì cửa lớn của nhà họ Chu cũng đã mở.