Khi Chu Hoàng Anh nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lâm Ngọc Linh, anh chỉ có thể thở dài rồi nói răng: “Anh chỉ là sợ cho em một cái danh phận quá trễ sẽ khiến cho em chịu uất ức”
Lâm Ngọc Linh cúi đầu mỉm cười, cô nghiêm túc nói rằng: “Hoàng Anh, em nói thật đấy, em đã từng suy nghĩ rằng nếu như em chỉ có thể giữ mối quan hệ yêu đương ngầm với người mà em yêu nhất thì em có thể từ bỏ hay không, và lúc đó em rất chắc chắn răng em sẽ trả lời nhất định từ bỏ!”
Lúc này cả người của Chu Hoàng Anh cứng đơ lại một cách rõ ràng!
“Nhưng đó là lúc em chưa gặp được anh, sau khi gặp anh thì em đã thay đổi suy nghĩ của em rồi, khi yêu phải một người thì em cam nguyện làm một kẻ đần không hỏi chuyện đời, chỉ cần có anh ở bên cạnh em, dù cho là em cả đời này cũng không có danh phận thì em cũng đồng ý!”
Tâm trạng quanh quẩn ở giữa mày mät của cô nhìn rất chân thành.
“Đồ ngốc, sao mà anh có thể để cho em theo anh cực khổ như vậy được chứ!” Trong lòng của Chu Hoàng Anh rung động, cánh tay lực lưỡng của anh choàng và phía sau của cô và ôm chặt cô hơn. Anh không muốn dừng lại ở chuyện này quá lâu nên anh đã thay đổi chủ ề: “Ăn cơm đi, đợi em nuôi dưỡng cơ thể khỏe hẳn thì em phải bồi thường cho anh gấp đôi đấy”
Không phải là anh không nhận ra được cơ thể của Lâm Ngọc Linh đã ốm đi rất nhiều khi cô vừa quay về, cô của bây giờ thật sự đã bận rộn hơn rất nhiều.
Lâm Ngọc Linh uất ức mà bĩu môi, cô trầm ngâm mà oán trách anh: “Anh chỉ biết ăn hiếp em thôi! Chu Hoàng Anh, bây giờ em mới phát hiện ra là anh muốn kết hôn với em chỉ là muốn chơi em mà thôi đấy! Trước đó anh còn suy nghĩ cho cảm nhận của em đấy, nhưng tối hôm qua anh chỉ lo cho một mình anh sung sướng mà thôi!”
Cô còn dám nhắc tối hôm qua sao?
Cô còn chưa nói được thêm lời nào nữa thì không biết tại sao vẻ mặt của Chu Hoàng Anh trầm xuống, cánh tay lực lưỡng đó lại dùng một sức lực rất mạnh để ép đôi chân dài của Lâm Ngọc Linh sang hai bên, sau đó cơ thể nặng nề của anh đè mạnh lên trên đó!
“Um..”
Lâm Ngọc Linh rên lên một tiếng, cánh tay nhỏ nhắn đó muốn đẩy anh ra, nhưng dường như Chu Hoàng Anh đã sớm đoán ra được động tác đó của cô, anh liền nắm hai tay của cô lại và đè nó lên trên đỉnh đầu của cô.
Tư thế này như đang trói buộc cô và khiến cho cô không thể nào nhúc nhích được.
Lâm Ngọc Linh tức giận mà trừng to mắt của mình lên: “Anh hứa mà không giữ lời, anh nói là anh không đụng em mài”
“Bạt!” Bàn tay lớn của Chu Hoàng Anh võ mạnh lên trên bờ mông của cô và mắng cô rằng: “Đừng có cử động bậy bại”
Cô liền bày tỏ tâm trạng tức giận, giống như là cô đang thiếu nợ anh vài chục triệu hay vài trăm triệu gì vậy đấy. Tâm trạng thay đổi trong tích tắc và không thể nào đoán trước được, đúng là một người phụ nữ kỳ lại Cô hờn dỗi mà hứ một cái, nhưng cái đầu vừa định quay sang một bên đó đã bị hai ngón tay của anh kéo ngược trở lại.
Cô không nhịn được mà nhìn chẳm chăm vào đôi mắt của anh, nhưng vào lúc này đôi mắt đen nhám rất đẹp đó lại tràn ngập cảm giác cảnh cáo: “Chuyện anh hứa với em thì anh nhất định sẽ không nuốt lời, đây chỉ là một sự trừng phạt với em mà thôi, quán bar là nơi em được đi đấy hả? Nếu như em còn làm chuyện nguy hiểm như tối hôm qua nữa thì lần sau anh sẽ không để cho em bước xuống cái giường này!”
Anh không hề có một chút ý định cười đùa gì cả.
Anh đang bận tâm chuyện này thật đấy, và giận thật rồi đấy.
Lâm Ngọc Linh không hề nghĩ đến việc này lại nghiêm trọng đến mức như vậy ở dưới cái nhìn của anh, sau khi cô bình tình trở lại thì cô dịu dàng lên tiếng dỗ dành: “Hoàng Anh à, thực ra em không có yếu đuối như trong suy nghĩ của anh đâu, anh suy nghĩ lại này, có nhiều vệ sĩ đến như vậy mà không có một người nào có thế đến gần chỗ em một chút nào cả, hơn thế nữa em còn hoàn thành nhiệm vụ nữa cơ.”
“Không được, không được trả giá với anh, em phải ghi nhớ kỹ lời anh vừa nói” Giọng điệu của Chu Hoàng Anh rất bá đạo: “Đó đều là do em may mắn mà thôi. Chưa chắc là lần sau em sẽ may mắn đến như vậy đâu, nếu như em xảy ra chuyện gì rồi thì anh phải làm thế nào?”
Vế phía sau ở trong lời nói của anh không hề che giấu mối lo sợ ở trong lòng anh.
Lâm Ngọc Linh không hề đồng tình với suy nghĩ không cho phép cô làm những chuyện này của anh, dù sao đi chăng nữa thì mỗi ngành nghề đều có mối nguy hiểm nhất định của nói, nếu như muốn đứng ở vị trí cao hơn thì chắc chắn phải đủ can đảm và phải dốc hết sức lực!
Nhưng Chu Hoàng Anh làm như thế đã khiến cho cô không thể nào phản bác lại được một lời nào cả, cô khoác lấy cổ của anh và dịu dàng nói: “Được, em hứa với anh là về sau em nhất định sẽ chú ý an toàn, có chuyện gì thì em nhất định báo cáo cho anh liền, ngay, và lập tức luôn! Anh đừng giận nữa được không?
Chu Hoàng Anh không nói thêm một lời nào cả, anh biết được đây chính là mức độ nhường bước cuối cùng của cô rồi.
“Được rồi, đừng giận nữa, vốn dĩ thời gian ở bên nhau của chúng ta đã rất ít rồi, chúng ta đừng vì những chuyện này mà gây gổ với nhau nữa!” Để dỗ dành Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh đã chủ động hôn khóe môi của anh một cách hiếm có.
Chu Hoàng Anh chỉ là nhàn nhạt mà nhìn cô, không nói một lời nào nữa!