Bà Ngô vô cùng tự hào mà gật đầu nói: “Không sai, lễ cưới sẽ được tổ chức vào cuối tháng này, mọi người có thời gian rảnh thì nhớ đến tham dự nhé! Với lại mọi người không phải đưa tiền mừng cưới, mọi người không cần phải khách sáo với tôi đâu!”
Khi nhận được lời đồng ý của bà ta, mọi người đồng loạt cảm thán một hồi rồi mới ồ ạt bước lên nói đôi câu chúc mừng.
Năm nay bà Ngô đã ở cái tuổi bốn mươi rồi, nhưng bởi vì tính cách dễ dàng nổi cáu của mình nên cho đến tận bây giờ bà ta vẫn là một gái ế dài năm. Trước đó khi bọn họ bị hối thúc phải đi lấy chồng sớm, ai nấy đều dùng câu nói: “Bà Ngô vẫn chưa cưới nữa kìa, chúng tôi cần gì phải gấp rút tìm người đàn ông như vậy” để trêu chọc và chặn họng của người hối thúc lại Nhưng không thể nào ngờ được, vào năm nay bà ta đã có thể lấy được một người chồng rồi, hơn thế nữa bà ta còn làm chuyện này vô cùng im hơi lặng tiếng!
Tiểu Thúy cầm một bịch kẹo cưới quay về với sắc mặt ưu sầu: “Hài! Ngay cả bà Ngô cũng lấy được chồng rồi kia kìa, tôi có chỗ nào dở tệ đâu? Mà sao lâu như vậy rồi mà tôi cũng không tìm được một người bạn trai hả trời!”
Lâm Ngọc Linh dọn dẹp xong đồ đạc rồi đeo túi vào, sau đó vỗ nhẹ bả vai của cô ta, miệng nói lời an ủi: “Không sao đâu mà, dù sớm hay muộn thì duyên phận cũng sẽ đến với cô thôi, chỉ là nó sẽ tới chậm một chút!”
Tiểu Thúy đau nhói trái tim bé bỏng, vùi đầu lên trên bả vai của Lâm Ngọc Linh: “Hu hu hu… Vẫn còn may là bé Ngọc Linh vẫn trong hội độc thân với tôi đấy nhé!”
Khóe môi đỏ rực của Lâm Ngọc Linh co giật theo phản xạ tự nhiên, điều cô đang suy nghĩ ở trong lòng lúc này chính là, cô đã sớm lấy chồng rồi đấy!
“Ngọc Linh à, chỉ còn có một mình cô là chưa lấy kẹo cưới thôi đấy? Nè, cầm lấy đi!” Bà Ngô đến gần chỗ cô, vô cùng nhiệt tình đưa kẹo cưới cho cô, biểu cảm vui mừng khó nén.
“Cám ơn” Lâm Ngọc Linh lễ phép nói lời cảm ơn, cô cúi đầu nhìn tấm hình cưới ở trên cái túi kẹo cưới, không nhịn được mà cảm thán rắng: “Bà Ngô à, hình này của bà chụp khéo thật sự, giống hệt kiểu ảnh nghệ thuật của những ngôi sao nổi tiếng hay chụp ấy!
Bà Ngô cười khanh khách, bị cô khen đến mức mặt mũi đỏ ửng: “Đúng vậy, tiệm chụp hình cưới này là chồng tôi tìm được đấy, không những thái độ phục vụ của bọn họ rất tốt mà ngay cả hình chụp cũng vô cùng đẹp luôn!”
“Đúng rồi, chỗ của tôi còn có thông tin liên lạc của tiệm chụp hình cưới bọn họ nữa đấy.
Về sau khi mọi người kết hôn cũng có thể có thêm một phương án lựa chọn!” Bà Ngô nhiệt tình lấy những tấm danh thiếp ở trong túi ra đưa cho mấy người cảm thấy hứng thú Lâm Ngọc Linh cũng nhận lấy, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm danh thiếp đó cũng càng lúc càng trở nên buồn bã.
Hình như kể từ lúc cô với Chu Hoàng Anh trở thành tình nhân cho đến khi làm vợ chồng, bọn họ không có bất kỳ một cái gì ngoại trừ tờ giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Đối với một người phụ nữ mà nói thì lễ cưới chính là giấc mơ tuyệt vời nhất trong suốt cuộc đời của họ. Cô không hề quan tâm đến mấy cái nghỉ thức này nọ, nhưng mà tối thiểu nhất thì bọn họ cũng phải có một bộ ảnh cưới của riêng mình chứ nhỉ?
Sau khi Lâm Ngọc Linh bước ra khỏi văn phòng làm việc, cô nhận được tin nhắn messenger của Chu Hoàng Anh: “Anh đến nơi rồi, đang ở dưới gốc cây đầu tiên bên ngoài tòa nhà văn phòng đợi em đó”
Ngày hôm nay Chu Hoàng Anh mới có được một cơ hội không bận hiếm có, cho nên cố tình chạy từ khu quân đội sang chỗ của cô đón cô đi chơi. Cả hai đã hẹn sẵn là tối nay sẽ đến quán đồ Nhật vừa mới mở kia ăn bữa tối Đôi môi đỏ của Lâm Ngọc Linh khẽ cong thành một nụ cười ấm áp, bởi vì trong tay câm nhiều thứ, không tiện đánh chữ cho nên nhấn nút ghi âm luôn: “Dạ vâng chồng ạ, em vừa mới tan ca, bây giờ đang đi đến chỗ anh đứng chờ này!”
“Mấy ngày nay nhớ anh nhiều lắm đấy, moa moa moai”
Lâm Ngọc Linh nhìn đoạn ghi âm hiển thị là đã gửi rồi mới cất điện thoại đi, sau đó tiếp tục bước đi về trước.
Nhưng nào ngờ, khi cô rẽ cua ở góc hành lang thì nhìn thấy một người đàn ông thái độ ôn hòa, cử chỉ tao nhã đang đứng ngay đó!
“Anh Thành?” Sao khi Lâm Ngọc nhận diện rõ người trước mặt, không nhịn được kinh ngạc hét lên.
“Ừm” Cũng không biết được là Chung.
Thành đã đứng đây nghe từ lúc nào nữa, chỉ thấy được vẻ mặt anh đang rất khó chịu, cứng đơ cả ra. Anh ta cố gắng gượng cười: “Anh vừa mới hết bệnh, vốn dĩ đến đây tìm lãnh đạo để báo cáo đấy, không ngờ lại có thể gặp được em ở đây!”
Lâm Ngọc Linh ngập ngừng: “Lúc nãy tôi ở Chung Thành cắt ngang lời nói của cô: “Anh nghe thấy cả rồi, em với ngài thủ trưởng yêu thương nhau say đắm lắm, chắc mỗi ngày của em trôi qua rất hạnh phúc đấy nhỉ?”
“Anh ấy đối xử với em tốt lắm” Khi nhắc đến vấn đề này, ánh mắt của Lâm Ngọc Linh trong vô thức trở nên hiền dịu hơn.
Trái tim của Chung Thành như bị đánh một cú mạnh, khiến anh ta chợt đau nhói lên.
Điều anh ta hối hận nhất không phải là cô không yêu anh ta, mà là trước đó anh đã từng lén lút lên kế hoạch, tương lai hai người thế nào, trải qua ra sao anh đều sắp xếp hết rồi.
Nhưng bây giờ sự thật tàn nhẫn khiến anh ta nhận ra rãng, người có thể mang đến hạnh phúc cho cô không phải là mình.