Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 339: Đi Thì Đi, Em Sợ Anh Chắc




Chu Hoàng Anh không hỏi thêm một câu nào nữa mà tiếp tục lái xe như chưa có chuyện gì xảy ra. Vào lúc này trong tâm trí Lâm Ngọc Linh đã nổi giận đùng đùng, cô cố tình ném mạnh túi lên trên chỗ để đồ trong xe, sau đó quay mặt nhìn ra ngoài phía cửa sổ Ai sợ ai chứ, cô không thèm nói chuyện với anh nữa!
Nhưng sau khi Chu Hoàng Anh lái xe đi được một đoạn thì Lâm Ngọc Linh đã phát hiện ra một chút gì đó không đúng lắm, cô cảm thấy khó hiểu mà hỏi: “Ơ! Không đúng, đường đang đi lúc này ngược hướng với quán nhà hàng chúng ta tới mà, anh đang lái xe đi đâu đấy?”
Chu Hoàng Anh chỉ nhìn cô mỉm cười, nhưng vẫn không có ý định muốn trả lời câu hỏi của cô.
“Anh..” Lâm Ngọc Linh bị chọc tức sắp điên cả lên rồi, cô biết được là anh cố tình bịp cô, cho nên cô cũng chợt giận hờn.
Nếu như bây giờ chiếc xe không phải được lái ngay trên đường cao tốc thì cô đã sớm cố tình bêu rếu bắt anh dừng xe rồi!
Người đàn ông nhỏ mọn này, thích chơi kiểu này thì cô chơi với anh kiểu này luôn, xem thử ai sẽ chịu thua với ai trước!
Cuối cùng khoảng mươi lăm phút sau, chiếc xe đó đã được lái xuống đường cao tốc.
Sau đó rẽ sang một khúc cua ngay gần đi đến một nơi như phố đi bộ ở ngay trung tâm thành phố.
Ngay chính giữa của phố đi bộ, dựng một tượng đài phun nước của nữ thần mặt trời cao.
quý trong thần thoại Hy Lạp thời cổ. Những con bồ câu bay quanh giữa không trung, những đứa trẻ ở dưới đài phun nước nô đùa với nhau. Phía sau bức tượng đài đó chính là một tòa nhà cao ốc trông vô cùng cao sang quý phái!
“Xuống xe” Chu Hoàng Anh tháo bỏ sợi dây đeo an toàn, ra lệnh cho cô.
Lâm Ngọc Linh không hiểu chuyện gì xảy ra nên hỏi anh: “Chúng ta đến đây để làm gì?
“bi theo anh trước đi, không lẽ em còn không yên tâm với anh nữa sao?” Chu Hoàng Anh không trả lời câu hỏi mà lại hỏi ngược cô Làm sao mà có thế chứ, anh là chồng của cô đấy, là người thân mật nhất của cô. Dù cho là cô có không tin tưởng ai đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào không tin tưởng anh được!
“Đi thì đi, bộ em sợ anh sao” Lâm Ngọc Linh cẩn thận phản bác lại, nhanh chân bước theo anh.
Hai người bước vào trong tòa cao ốc, bước vào thang máy đi lên thẳng tầng sáu.
Sau khi cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt của bọn họ chính là một tiệm trang phục cưới.
Phong cách trang trí của cửa tiệm này theo kiểu Âu Mỹ, nội thất nhỏ bé lung linh đó tăng thêm mức độ thơ mộng. Ma nơ canh ở trên khung cửa kính trưng bày được mặc trên người những bộ đồ cưới váy cưới màu trắng, không con nào giống con nào.
Lâm Ngọc Linh ngây người ra nhìn chăm chằm, lúc này cô mới phát hiện ra tại sao nơi này lại quen thuộc dữ dội vậy chứ?
Một lúc lâu sau cô mới chợt nhớ ra, nơi này không phải là chỗ cửa tiệm trang phục cưới mà trước đó bà Ngô đã đưa danh thiếp cho cô sao?
Chu Hoàng Anh đã dẫn cô đến đây rồi ư!
Vừa đúng vào lúc này nhân viên phục vụ nhìn thấy bọn họ, vừa liếc đã biết đây là người có tiền rồi. Vì thế rất biết điều bước từ bên trong cửa tiệm ra cười nói: “Chào ngài, chào.
cô, hoan nghênh hai người ạ. Nhìn thôi cũng đã biết được hai người là cặp tình nhân sắp lấy nhau rồi đúng không? Mau mau vào trong cửa tiệm của chúng tôi đi, để tôi giới thiệu vài mẫu váy cưới mới cho hai người nhé!”
“Vào trong xem thử đi” Đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh giương lên, anh đưa tay nắm lấy tay của Lâm Ngọc Linh, dắt cô bước vào bên trong cửa tiệm trang phục cưới.
Mãi cho đến khi bọn họ đứng ở trước khung kính lựa chọn đồ cưới, Lâm Ngọc Linh vẫn chưa phản ứng kịp. Tất cả những gì nhân viên phục vụ đó giải thích cho cô, cô đều không nghe thấy một chữ nào cả. Trong mắt của cô chỉ có thể nhìn thấy một mình Chu Hoàng Anh mà thôi!
Ngược lại với thái độ của Lâm Ngọc Linh, Chu Hoàng Anh lại rất tập trung lắng nghe. Đôi khi anh nhìn thấy cái nào đẹp cũng đưa tay ra sờ thử xem chất liệu vải rồi so sánh giữa các kiểu mẫu khác nhau Lúc nãy vẫn còn giận hờn với nhau mà, sao đột nhiên bây giờ lại thành chọn đồ cưới rồi?
“Cái này rất hợp với em”
Khi Lâm Ngọc Linh đang suy tư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Chu Hoàng Anh đã lấy một bộ váy cưới đuôi cá ướm thử trước ngực Lâm Ngọc Linh.
Lúc này Lâm Ngọc Linh mới tỉnh táo trở lại, cô áp sát bên tai của anh hạ giọng, điều chỉnh âm lượng nhỏ đến mức chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được để hỏi anh: “Đây là sao vậy? Từ đầu anh đã muốn dẫn em đến chỗ này rồi à? Sao trên suốt đoạn đường đó anh không nói một tiếng nào vậy?”
“Anh không hiểu mấy cái lãng mạn, nhưng Trần Tuấn Anh nói là phụ nữ các em luôn thích những niềm vui bất ngờ như thế này”
Chu Hoàng Anh rất nghiêm túc trả lời cô, sau đó anh bóp bả vai quay người cô lại, để bộ váy cưới ở phần lưng để đo lường.
Lâm Ngọc Linh: “.. Cái gì mà vui mừng bất ngờ chứ, nó sắp thành kinh ngạc hoảng sợ luôn rồi đấy anh biết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.