Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 369: Ai cho phép cô tới đây




Là Tạ Miên!
Cô ta ở dưới sự hướng dẫn của quản gia đang đứng ở cửa, đang cầm một cái giỏ màu vàng nâu trong tay, hơi có chút lúng túng nhìn bọn họ.
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng lùi về phía sau, cùng Chu Hoàng Anh tách ra.
“Tại sao cô đột nhiên tới đây?” Chu Hoàng Anh nuốt quả nho xuống, mi mắt nhíu lại tỏ vẻ không kiên nhãn.
Tạ Miên tỉnh táo lại, cô chỉ vào cái giỏ giải thích: “Không phải là em nghe nói Lâm Ngọc Linh xuất viện sao? Vừa vặn lần trước cô ấy nói muốn ăn cháo gà, em liền mang theo nguyên liệu tới nấu cho cô ấy uống.”
Cô ấy lại áy náy nói: “Nhưng em không nghĩ tới… Sẽ quấy rầy hai người, xin lỗi.”
“Cháo gà tôi sẽ để cho phòng bếp nấu, không nhọc đến cô.” Chu Hoàng Anh lạnh lùng mở miệng cự tuyệt.
“Nguyên liệu nấu ăn của em rất tươi mới, em lấy gà được nuôi ở nông, hơn nữa em đặc.
biệt vì Lâm Ngọc Linh mới học nấu canh, em mượn dùng phòng bếp một chút, không tốn bao nhiêu thời gian đâu!” Ánh mắt Tạ Miên cực kỳ thành khẩn thỉnh cầu.
Chu Hoàng Anh không hề có chút tín nhiệm nào với cô ta, anh đã không còn đủ kiên nhãn, hướng về phía quản gia liền hô: “Ai cho phép ông đem người ngoài tiến vào?”
Quản gia vội vàng cúi đầu nhận lỗi: ‘Là tôi không tốt, tiên sinh tôi cho là T: là bạn bè của ngài, tôi sẽ mang cô ấy rời đi!”
Sắc mặt Tạ Miên trở nên khó chịu, quản gia kéo cánh tay cô ấy, lúc đang chuẩn bị cô ấy rời đi, Lâm Ngọc Linh lại nói: “Buông cô ấy ra, Tạ Miên đúng là bạn bè của tôi.”
Cô nói hai chữ ‘Bạn bè’ có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.
Quản gia khổ sở nhìn về phía Chu Hoàng.
Anh, ngài ấy vô cùng cưng chiều vợ, còn có thể làm sao? Chỉ có thể hơi giơ tay lên khoa tay múa chân ‘Buông” tay.
“Tạ Miên, cô đi làm đi, phiền toái cho cô rồi, có cần tôi giúp gì không?”
“Không cần, cô cùng anh Hoàng Anh cứ tiếp tục, để cho quản gia mang tôi đi là được rồi” Tạ Miên mỉm cười lắc đầu.
“Nhớ coi chừng Tạ tiểu thư.” Chu Hoàng Anh giọng lạnh nhạt nhắc nhở.
“Dạt” Quản gia hiểu ý, mang Tạ Miên đi phòng bếp.
Cho đến khi bóng lưng của cô ta biến mất ở trước mắt mình, Lâm Ngọc Linh như cũ vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh cực kỳ: “Không nghĩ tới Tạ Miên sẽ tới đây nấu cháo gà cho em, trước kia hai người chúng ta vừa thấy mặt đã khó chịu, em thật rất hoài nghi người trước mắt này rốt cuộc có phải Tạ Miên hay không!”
Chu Hoàng Anh khẽ nhấp một hớp trà xanh, mâu quang cực kỳ âm trầm, châm chọc cười một tiếng: “Hy vọng phương thức trả thù của cô ta không phải là làm nổ phòng bếp!”
Có ý… gì?
Lâm Ngọc Linh khó hiểu nhìn Chu Hoàng Anh, đợi không bao lâu, cô liền nhận được giải đáp.
“Đùng đùng” tiếng vang từ trong phòng bếp truyền ra, khói đen dày đặc dày đặc thành một đoàn, rất nhanh phòng khách cũng gặp tai ương.
Tạ Miên cùng các đầu bếp ôm đầu thét lên từ trong phòng bếp chạy ra.
Chu Hoàng Anh vội vàng xé một bên khăn lông ướt cho Lâm Ngọc Linh ngăn chận miệng mũi, phòng ngừa cô ấy bị sặc, cực kỳ chán ghét nói: “Tôi biết ngay cô ta sẽ dùng loại thủ đoạn bịp bợm này làm náo loạn mà!
Bây giờ tôi tự mình đem người phụ nữ này xách đi!”
“Anh tỉnh táo một chút, Tạ Miên cũng là vì em mới có thể như vậy’ Lâm Ngọc Linh có chút tức giận trừng mắt nhìn Chu Hoàng Anh một cái, cô ấy đi tới trước mặt Tạ Miên, dùng khăn lông ướt trong tay lau mặt cho Tạ Miên.
Nhìn bóng lưng Lâm Ngọc Linh rời đi, gương mặt Chu Hoàng Anh đầy buồn rầu, hận không thể trực tiếp ném cô ấy lên giường, người con gái này người khác đối với tốt một chút với cô thì liền móc tim gan ra đối tốt lại!
Lâm Ngọc Linh lơ đãng cúi đầu nhìn, thấy được trên ngón tay Tạ Miên có bọng nước, vội vàng nói: “Trời ơi, cô bị thương, nhanh cùng tôi đi lên bôi thuốc!”
“Không được.” Tạ Miên kiên định ngăn cản cô: “Trong phòng bếp còn chưng cháo gà đâu, tôi còn phải trông chừng nó!”
“Khi nào rồi nghĩ tới cái này, ngón tay cô không kịp thời xử lý sẽ rất đau” Lâm Ngọc Linh kéo cô ta đi lên trên lầu, lại bị Tạ Miên tránh ra, cô ta cười cười nói hiểu, gà này đối với thương của cô có hiệu quả rất tốt, nhất định phải ở thời điểm mới nấu xong ăn nó, tôi thật sự không có sao, cô đợi tôi một chút haha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.