Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 372: Anh không phải chỉ thuộc về riêng mình cô, mà còn thuộc sở hữu của quốc gia




Bàn tay của Chung Thế Anh dịu dàng vuốt ve đầu của cô gái đang dựa vào ngực anh, âm thanh trầm xuống làm cho lòng cô lập tức trở nên phức tạp: “Đây là do anh dựa vào một chút hiểu biết của bản thân để đoán chừng, thời gian thi hành nhiệm vụ lần này có khả năng cũng không được nhanh cho lắm.”
Nghe đến đây, mặc dù anh còn chưa đi ra bên ngoài nhưng trong lòng của Lâm Khánh Linh vẫn có cảm giác lo lằng, cô nhắc nhở anh: “Vậy anh nhất định phải chú ý an toàn, vì em, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, không được để bản thân mình bị thương có biết không.”
Biểu cảm dịu dàng trên mặt anh pha lẫn một chút khó tin, thản nhiên “ừm” một tiếng: “Em cũng phải cẩn thận chăm sóc tốt cho cánh tay của mình, nếu như anh trở về nhìn thấy nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trong vòng ba ngày em cũng đừng nghĩ đến chuyện bước xuống giường nghe rõ chưa?”
“Em biết rồi!” Cô đỏ mặt trả lời, đột nhiên anh cúi đầu xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi linh hoạt đem hai cánh môi của cô tách ra.
Một nụ hôn triền miên đáp xuống làm cho cô ngay cả hít thở cũng có chút khó khăn, sau đó anh liền mang theo hành lý bước ra cửa nhà họ Chu.
Đêm tối sâu thăm thẳm toát ra một chút cảm giác lạnh lẽo, một thân quân trang của anh nhìn qua có vẻ đặc biệt anh tuấn, cô nhìn bóng dáng cao lớn của anh dần dần khuất hẳn, trong lòng cảm thấy vô cùng tự hào.
Bởi vì bản thân cô hiểu rõ, anh không chỉ thuộc về riêng mình cô, mà còn thuộc sở hữu của quốc gia.
Không có anh ở đây, cô cảm giác như thời gian trôi qua hết sức chậm chạp. Cô lại đang trong thời kỳ dưỡng thương, không thể đi đến đài truyền hình, chỉ có thể mỗi ngày ở trong nhà đếm thời gian trôi, đợi đến tận khuya mới có thể được cùng anh trò chuyện qua điện thoại mười phút.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của anh, cảm giác được anh ngày càng trở nên mệt mỏi làm cho cô cảm thấy rất đau lòng.
Nhưng như vậy cô cũng cảm thấy rất an toàn, chỉ vẻn vẹn một tuần lễ, mỗi một ngày của cô đều kéo dài giống như là đã trôi qua một năm.
Ngày thứ năm kể từ lúc Chung Thế Anh rời đi, Lâm Khánh Linh đến bệnh viện tái khám, bác sĩ nói cánh tay của cô hiện tại đã hồi phục được hơn phân nữa rồi, không cần phải thấp thỏm lo lắng như trước, hiện tại đã qua thời kỳ nguy hiểm, cô có thể tự do hoạt động cánh tay làm một số việc mình yêu thích.
Cô vô cùng vui vẻ, rất muốn cảm ơn Tạ Miên trong quãng thời gian này đã chăm sóc cho cô. Một ngày trước cô đã hẹn cô ta tới nhà họ Chung, đích thân cô sẽ xuống bếp nấu một bữa cơm đãi cô ta ăn. Nhưng không ngờ đến thời gian đã hẹn trước, điện thoại của Tạ Miên lại không liên lạc được.
Dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, Lâm Khánh Linh liền kêu xe tự mình đi qua tập đoàn Hồng Liên đón Tạ Miên. Xe vừa tới trước cửa, cô ngay lập tức nhìn thấy nơi đó đang tụ tập rất nhiều người, tất cả bọn họ đều đang đứng vây xung quanh tập đoàn Hồng Liên.
Đám phóng viên chặn ở bên ngoài, vừa quay vừa chụp liên tục, những người còn lại trên tay ai cũng cầm một cái thẻ màu trắng, tức giận la to: “Tập đoàn Tạ Thị nợ tiền của chúng tôi!
Tạ Miên mau ra đây cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ!”
“Đúng đó, cổ phiếu của tôi vào sáng nay đã hạ đến mức thấp nhất rồi, đó là toàn bộ tài sản mà tôi tích góp được đt “Bởi vì tất cả tiền của tôi đều lấy ra bù lỗ, nên bây giờ vợ của tôi còn muốn dẫn con cái bỏ nhà ra đi, nếu như không có mẹ con họ, tôi cũng không muốn tiếp tục sống nữa!”
Nghe những âm thanh hò hét này, trong lòng cô run lên bần bật, cô cũng theo đám đông chen lấn đi vào, nghe một lát mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thì ra tập đoàn Hồng Liên không đã xảy ra chuyện gì, cổ phiếu có chút vấn đề, tất cả người dân đều muốn đem cổ phiếu đi đổi lấy tiền lại.
Lâm Khánh Linh tuy nghe không hiểu, nhưng lúc trước cô cũng từng nghe Tạ Miên nói qua, bộ phận mà cô ta đang làm trong tập đoàn Hồng Liên đúng là có liên quan đến cổ phiếu.
Đang trầm tư suy nghĩ, cô liền nhìn thấy Tạ Miên và trợ lý đang chậm rãi từ bên trong công ty đi ra, cô ta mặc một bộ đồ đen trịnh trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ cực kỳ tiều tụy, so với người mấy hôm trước tới thăm cô vừa nhìn cứ tưởng đâu là hai người khác nhau.
Bảo vệ nhanh chóng tiến lên phía trước ngăn cản bọn người đang điên cuồng vọt lên đằng kia, vô số đèn flash rọi xuống, Tạ Miên cúi đầu một cái thật sâu, áy náy nói: “Thật xin lỗi, chuyện lần này là do sai lầm của tôi, gây ra tổn thất cho mọi người như vậy, nhưng mà mọi người xin hãy yên tâm, tập đoàn Hồng Liên chúng tôi rất nhanh sẽ cho mọi người một lời giải thích…”
Nhưng mà những người kia làm sao có thể đợi được cô ta nói xong chứ? Lập tức cả đám không những không chịu bình tĩnh, mà còn bắt đầu kích động lên: “Không được, chúng tôi bây giờ chỉ muốn một câu trả lời thôi!”
“Tranh thủ thời gian mau chóng bồi thường tiền cho chúng tôi đi, nếu không chúng tôi lập tức kiện lên tòa án.”
“Một tiểu thư nhà giàu không ở nước ngoài lấy chồng sinh con cho rồi đi, tham gia vào giới kinh doanh làm cái gì? Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ cô đúng là vô cùng xui xẻo mới có thể sinh ra cô!”
Nói xong, trong đám người bên dưới không biết là ai ra tay, trong lúc tức giận đã ném bình nước lên người của Tạ Miên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.