Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 389: Anh sẽ nhớ em Hơn nữa




Ý định ban đầu của Lâm Ngọc Linh, cũng là ở nhà cùng anh.
Vì vậy cả hai ngày này, hai người đều ở nhà xem tivi, chơi trò chơi, tuy không tránh khỏi việc bị ăn sạch sẽ với đủ loại tư thế, mệt đến chết đi sống lại/gần chết, thậm chí thắt lưng đều nhức mỏi, nhưng đối với Lâm ngọc Linh mà nói cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Biết hôm nay là thời điểm anh phải rời nhà tham gia nhiệm vụ, Lâm Ngọc Linh căn bản không ngủ, nghĩ đến việc mang cơ trưa cho anh mà thích thú.
Thời điểm khi cô cắt dâu, không cẩn thận cắt vào tay, đau nhức khiến cô hít một ngụm khí lạnh.
Thật vất vả đem đồ vật đều sửa sang xong, cũng làm xong trứng gà, phòng bếp đã đầy một đống hỗn độn, sau khi thu dọn sạch sẽ, không ngờ đã đến lúc anh rời đi.
Lâm Ngọc Linh lặng lẽ cầm lấy túi, bỏ hộp nhựa vào, đặt ở hành lang, ngáp một cái, trực tiếp làm ổn ở trên ghế sa lon.
Ba giờ sáng Khi Chu Hoàng Anh tỉnh lại, sờ không thấy cô gái nhỏ bên cạnh mình, lập tức nhíu chặt mi tâm, vén chăn lên xuống giường rời khỏi phòng ngủ, tìm một vòng cũng không phát hiện người, lập tức sẽ đến thời gian lên đường, Anh nhanh chóng tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng nghĩ đến phòng khách còn không có đi, đi nhanh xuống lầu.
Trên ghế sa lon.
Lâm Ngọc Linh yên tĩnh nằm, co lại thành một quả cầu nho nhỏ, hô hấp nhè nhẹ tiếng ngáy nhỏ, thanh âm nhẹ nhàng, như là đang lầm bầm.
Cái đồ ngốc này, như thế nào lại ở đây ngủ?
Người đàn ông bước đi đến bên cạnh cô, đang muốn kêu cô tỉnh thì nhìn thấy chiếc túi màu hồng đặt ở hành lang, anh xoay qua, mở nơ con bướm trên túi ra, thấy từng cái chồng lên nhau, sắp xếp tỉ mỉ từng cái hộp nhựa nhỏ, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua.
“Hừ..” Lâm Ngọc Linh dường như là nghe thấy được cái gì, chậm rãi mở mắt.
“Về giường ngủ một lát đi” Người đàn ông buông đồ bên cạnh, ngược lại ngồi xuống phía bên người cô.
“Em muốn trước khi anh rời đi, nhìn anh nhiều hơn một chút.”
*Ngoan, lần này không phải là nhiệm vụ lớn”
Nhưng ngay cả là nhiệm vụ nhỏ, chậm thì nửa tháng lâu thì một tháng, cô khẳng định là không nhìn thấy anh. Lâm Ngọc Linh nghĩ trong lòng càng không muốn, ôm hông của anh thật chặt, dường như muốn chôn sâu vào cổ của anh.
Cô sẽ rất nhớ rất nhớ anh Cảm giác được cô gái nhỏ trong lòng lưu luyến, trong lòng Chu Hoàng Anh giống như bị móng vuốt của con vật nhỏ cào cào, cảm giác kia đặc biệt kỳ quái, hình như có cái gì đó điều khiển anh, không khỏi cúi người hôn lên ặt của cô.
Cho nên.
Động vật trên thế giới có phải là một gia đình không?
Có một con vật nhỏ vô danh trốn trong lòng của anh, biết răng Lâm Ngọc Linh luyến tiếc bản thân, vì vậy anh cố ý ngăn cản trái tim để cho anh và cô có thể ở chung thêm một đoạn thời gian? Chu Hoàng Anh bị chính sự thông suốt của mình làm cho vui mừng cười khẽ.
“Anh đang cười cái gì?”
“Cười em, giống như con mèo nhỏ, thời gian không còn sớm, Chu phu nhân, chồng của em phải đi.”
Hừ.
Lưu luyến!
Lâm Ngọc Linh ở trên mặt anh dùng sức hôn xuống, buông lỏng tay ra: “Đi thôi! Anh phải biểu hiện thật tốt, như vậy mới có thể dành nhiều ngày nghỉ cho em.”
“Được”
Sau khi Chu Hoàng Anh đồng ý, cầm lấy cái túi hồng nhạt cô chuẩn bị, rời khỏi nhà.
Sau khi anh rời đi, Lâm Ngọc Linh chẳng biết so lại hết buồn ngủ, thu dọn xong đồ đạc từ sớm, cũng chuẩn bị rời nhà đi trường học.
“Cô Lâm”
Ngay khi cô đang định lái xe đi, một người đàn ông cô chưa từng thấy qua, ngăn cản đường đi của cô. Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô theo bản năng cảnh giác, lui về phía sau một chút.
“Cô đừng khẩn trương, tôi là Linh của bộ đọi bí mật Dark, ngài thủ trưởng phái tôi bảo Vệ cô.
Quân đội Dark.
Cô biết!
Trước Vũ Hồng Hoàng có đề cập với cô một lần, Dark là ám chỉ bóng tối, nói chung chính là những thứ màu đen, mà ở trong quân khu đơn vị này gọi là Dark, tự nhiên đều là tồn tại ở những nơi âm u trên thế giới.
Lâm Ngọc Linh nhớ mang máng thời điểm nhắc tới Dark, Vũ Hồng Hoàng anh cũng đề cập tới người ở bên trong.
Linh, Thiên, còn có một người là Sỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.