Động tác của Lâm Ngọc Linh cực kỳ nhanh chóng, cô không ngần ngại tháo gỡ băng gạc, kỹ thuật được sử dụng rất đúng chỗ, không hề đụng vào vết thương của Chu Hoàng Anh.
Thế nhưng vừa mới gỡ xuống băng gạc cũ, trong nháy mắt khi vết thương của anh hiện ra trước mặt cô, hai mắt cô lập tức bị một tầng sương mù che phủ, ngay cả trong thế giới phim truyền hình cũng không dám hình dung ra những thước phim có cảnh vết thương kinh khủng như này.
Da tróc thịt bong, như thể nó bị cắt bởi một thứ gì đó giống như sắt thép, vết thương sâu đến nỗi có thể mơ hồ nhìn thấy xương dưới cơ bắp rắn chắc.
Nếu như thế này mà gọi là vết thương nhỏ, vậy như thế nào mới được gọi là vết thương lớn?
Từ trong gương, Chu Hoàng Anh có thể nhìn thấy biểu cảm của Lâm Ngọc Linh, anh quay lưng lại, không để cô tiếp tục nhìn chăm chằm vào vết thương của mình nữa.
“Vết thương nghiêm trọng như vậy mà anh vẫn luôn gạt em, rốt cuộc em có phải là vợ của anh không?” Cô nghẹn ngào mở miệng: “Hồi trước đã nói sẽ cùng nhau chia ngọt sẻ bùi cơ mà, chẳng lẽ em không xứng đáng sao? Em biết anh lo em sẽ bị dọa sợ, nhưng bao nhiêu người xung quanh anh đều có thể chia sẻ với anh, vì sao chỉ có mình em không có quyền được biết?”
“Lâm Ngọc Linh..” Anh gọi cô bằng giọng nói khàn khàn.
“Không phải em đang giận anh, chỉ là em thấy trong lòng có hơi khổ sở vì anh không tin em thôi, xoay người đi, em giúp anh xử lý miệng vết thương, em sẽ cẩn thận.”
Chu Hoàng Anh thở dài, anh luôn nghĩ rằng cô là một con Phượng hoàng nhỏ vẫn chưa trưởng thành, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng dù có nhỏ đến đâu thì vẫn là một con Phượng hoàng. Anh không nên dùng suy nghĩ của mình để ngăn cản cô, cô có quyền được biết sự thật. . truyện ngôn tình
Nếu không thì đây không phải là tình yêu mà là chế độ chuyên quyền.
Bây giờ anh hiểu nhưng đã quá mị chỉ sợ vết thương này sẽ làm cô vĩnh viễn nhớ rõ anh từng không tin tưởng cô.
Kỹ thuật của Lâm Ngọc Linh quả thật rất thành thạo, thoạt nhìn có vẻ như đã làm tập luyện khá nhiều, nhanh chóng xử lý tốt vấn đề cầm máu cho vết thương của anh, sau khi nhẹ nhàng thoa một lớp thuốc chống viêm, cô còn thật sự cẩn thận quấn băng vải mới Ánh mắt của Chu Hoàng Anh khi nhìn cô càng ngày càng mềm mại đầy cưng chiều, anh nóng lòng muốn ôm cô vào trong lòng, sau đó bắt nạt cô một trận.
Dáng vẻ của cô khi cẩn thận xử lý vết thương cho anh quả thật vô cùng đáng yêu, dễ thương đến mức làm cả người anh đột nhiên trở nên khô nóng.
Huống chỉ… Hiện giờ cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng trên người.
“Thế này chắc là ổn rồi, đi ngủ sớm một chút đi.” Anh phải cố gắng chịu đựng mới có thể áp chế sự kích động trong lòng.
Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu Nhìn thấy säc mặt của anh có hơi không được tự nhiên, trên người cũng có phản ứng, cô mơ hồ hiểu được cái gì đó, sắc mặt lập tức đỏ lên, nhẹ giọng “Vâng” một tiếng, tốc độ quấn băng gạc nhanh hơn, không lâu sau đã xử lý tốt.
Cô cũng không dừng lại lâu hơn, chạy chậm ra khỏi phòng, còn mặc một bộ quần áo có thể che kín người mình.
Chu Hoàng Anh ở trong phòng tắm, hít sâu mấy hơi dài, sau đó mới xoay người bước ra ngoài.
Người phụ nữ nhỏ bé nào đó đã thay xong quần áo, ngoan ngoãn nằm trên giường, vừa cầm ipad để xem video vừa đung đưa chân lên xuống theo nhịp điệu của âm nhạc trong video, có vẻ như cô sợ anh “Phạm tội”, cho nên cô mặc một bộ quần áo bó sát cơ thể.
Nhưng chính vì như vậy, bộ quần áo mang tác dụng ngược, nó làm lộ dáng người nhỏ nhản xinh đẹp của cô, càng khiến cô trở nên quyến rũ.
Ánh mắt anh tạm dừng ở trên bờ mông vềnh cao của cô.
“Phu nhân, em đang dụ dỗ anh.”
“Em không hề làm vậy, là do anh quá háo sắc thì có, rõ ràng em mặc kín đáo như thế này:’ Cô ném ipad sang một bên, giang hai tay nhìn anh: “Đến đây, ngủ thôi, anh yêu.”
Nói xong còn làm động tác nháy mắt một cái: “Đây mới là dụ dỗ, hiểu chưa?”
Người đàn ông nheo mắt lại: “Tối nay em không muốn ngủ đúng không?”
Trong nháy mắt, Lâm Ngọc Linh không dám làm ầm nữa, sau khi ngáp một cái, ngoan ngoãn vén chăn đắp lên người, dáng vẻ như đang nói buồn ngủ muốn chết rồi chui tọt vào bên trong chăn.
Chu Hoàng Anh bất đắc dĩ, vừa cười vừa lắc đầu, chỉ cần cô làm những động tác dễ thương của hàng ngày như thế này cũng đủ để khiến anh yêu thích không buông tay, cần gì đến mấy trò dụ dỗ vừa nấy nữa?
Chỉ với một ánh mắt của cô, anh có thể trao tặng toàn bộ trái tim mình.
Cho dù đang giả vờ buồn ngủ hay là buồn ngủ thực sự thì chỉ trong vài phút đồng hồ trôi qua, cả hai người đều rơi vào mộng đẹp.
Hôm sau.
Chuyện thứ nhất Lâm Ngọc Linh làm khi rời giường là chạy tới xem vết thương của Chu Hoàng Anh, cũng may anh ngủ rất có quy củ, cả một buổi tối đều không động đậy quá nhiều, tất nhiên cũng không ảnh hưởng đến miệng vết thương, chỉ có xung quanh miệng vết thương của vài vết thương lớn rải rác mấy chấm nhỏ.