Trần Tuấn Anh từ chờ đợi biến thành lo lắng, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh không khỏi lo lắng không biết Hà Thanh Nhàn đã xảy ra chuyện gì, anh đang tính toán sẽ trực tiếp lái xe đến chỗ cô.
Bên kia chậm rãi gửi tin nhắn: “Được, tôi biết rồi rồi, vừa rồi tôi đi tắm”
Đi tắm!
Cô đi tắm khiến anh ta sợ tới mức tim không ngừng đập loạn.
Trần Tuấn Anh không khỏi mím môi, giọng điệu khó chịu gõ một tin trả lời: “Phần ăn của tôi giao cho cô xử lý, có phải thêm đồ ăn không?”
“Tôi không biết, tự lực cánh sinh cơm no áo ấm, sĩ quan phụ tá ngốc của thủ trưởng Chu.”
“Chết tiệt, đồ phụ nữ đáng chết!”
“Cái gì? Người đàn ông thối như anh có ý kiền gì à?”
Vì thế.
Trong mắt Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh, Trần Tuấn Anh giống như một con khỉ, vò đầu bứt tai thì không nói, khuôn mặt vẫn vô cùng méo mó, giống như đang hát kịch vậy, biểu cảm không ngừng thay đổi.
Hoặc là ngây ngô cười, khi lại nhăn mặt, tóm lại biểu cảm vô cùng kỳ quái.
Lâm Ngọc Linh nghiêng đầu nói: “Cậu ấy bị sao vậy?”
“Mùa xuân đến rồi, đây là mùa phục hồi của vạn vật, các loài động vật bắt đầu di chuyển để giao phối” Chu Hoàng ANh thờ ơ đáp lại, như tiếng phát thanh của thầy hiệu trưởng mỗi sáng trên sân trường Lâm Ngọc Linh trừng mắt nhìn.
Xì Cô đưa hai tay ôm lấy mặt Chu Hoàng Anh: “Này, thủ trưởng đại nhân, thật tiếc vì ngài không theo tôi làm người dẫn chương trình”
Đôi mắt của người đàn ông sâu thẳm, muốn nắm lấy móng vuốt nhỏ của đối phương để cô không thể lộn xộn, ai ngờ, cô lại giống như một con cá chạch dễ dàng thoát ra khỏi tay anh, không ngừng lắc lư eo nhỏ: “Ai nha, bên ngoài thời tiết thật tốt, em ra ngoài đi bộ một lát”
“bi từ từ, em béo như vậy, nếu như ngã sẽ lăn đi mất” Trên mặt Chu Hoàng Anh cảm xúc không thay đổi thản nhiên mở miệng.
Hừ! Lâm Ngọc Linh hừ lạnh, tên đàn ông bụng dạ đen tối này! Sớm biết như vậy cô sẽ không thèm chăm sóc cho anh nữa, cô nên quan tâm anh nhiều hơn, sợ sau khi mấy người bọn họ đi du lịch về anh sẽ nằm trong nhà xác, nói không chừng lại chê cô béo!
Ngay cả khi năm trong nhà xác, anh xứng đáng được như vậy!
Cùng lắm thì, cô góa chồng, hừ.
Nghĩ đến điều này, Lâm Ngọc Linh lắc đầu rồi bước ra ngoài, không để ý tới người phía sau.
Chu Hoàng Anh mím môi, ánh mắt anh quét qua tấm lưng trắng như tuyết của cô, trong mắt có vài phần biến hóa.
“Đại ca, ánh mắt này của anh rất nguy hiểm” Lúc này Trần Tuấn Anh cũng đã kết thúc cuộc tranh luận với Hà Thanh Nhàn.
Ngồi xuống bên cạnh Chu Hoàng Anh.
“Thế nào là nguy hiểm?”
“Chính là cái loại này, ánh mắt của một con sói đói liền nhìn thấy một con cừu nhỏ: Đồng ý.
Anh thích cách so sánh này, Cô cũng không giống một con cừu nhỏ.
Nhưng mà.
“Tôi thích làm sói nhà được ăn no hơn” Sau khi người đàn ông dứt lời, cũng đứng lên.
Nhưng thay vì đi theo Lâm Ngọc Linh, anh đi đến một bên nhận cuộc điện thoại vừa gọi đến.
Gì? Một con sói nhà được ăn no? Cái quái gì thế Để lại Trần Tuấn Anh cũng không hiểu ra Sao.
Trước ngày khởi hành.
Đó là vào sáng sớm hai ngày sau đó.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, bạn nhỏ Lâm Ngọc Linh muốn mua sắm một vài món ngon đẹp cho chuyến đi chơi xuân này, cô đã mặc quần áo và loay hoay với váy mà không thể chui lọt.
Lạch cạch.
Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cô trở tay không kịp đành trừng mắt nhìn, liền nhìn thấy được một người xuất hiện trong gương, lập tức lấy tay che ngực.
Người đàn ông đó vẫn thản nhiên ung dung hai mắt nhìn cô, sau đó mím môi đóng cửa lại, trở nên nghiêm túc: “Cậu xuống trước đi, cô ấy còn chưa tỉnh”
“Không phải, hôm qua tôi nói là ra ngoài mua đồ lúc 7 giờ. Đã 7 giờ rưỡi rồi mà còn chưa dậy?”
“Trần Tuấn Anh, nếu cậu muốn đi đến Châu Phị, tôi rất vui”
“Được, tôi ra chỗ xe trước” Trần Tuấn Anh cũng không quay đầu nhìn lại mà đi xuống lầu.
Đùa thôi, trong nhà có thể thấy được anh ta giống như một đứa trẻ đáng yêu thông minh, mặt khác anh ta còn được xem như bảo bổi để chiều chuộng yêu thương, anh ta mới không cần phải đến Châu Phi mà chịu khổ.