Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 431: Tay của anh, em muốn nắm liền nắm, muốn buông liền buông




Vì vậy, bạn nhỏ Lâm Ngọc Linh lại một lần nữa cọ cọ rồi buông lỏng tay thủ trưởng ra, hơn nữa còn cố tình không chú ý tới ánh mắt muốn giết người của ai đó.
Mà.
Điều khiến Lâm Ngọc Linh càng không.
nghĩ tới.
Lục Vương cùng Tiêu Thành Đạt, hai ngươi họ cũng không biết đã đến đây từ khia nào, không nhanh không chậm mà vượt qua cô cùng Chu Hoàng Anh. Nháy mắt nhìn thấy Tạ Miên cùng Sở Nhược Phi, Tiêu Thành Đạt không khỏi… giật mình.
Lục Vương bên cạnh giật giật khóe miệng: “Tôi đã n‹ tới sáng sớm anh đã đến đây chơi gắp thú vì cái gì, anh nha chỉ có “Huyết tri giảo’ là rất giỏi”
“Ừ, tôi rất giỏi.”
Giọng nói của hai người họ vô cùng nhỏ, những người khác căn bản là không nghe thấy.
Tuy nhiên hiện giờ Lâm Ngọc Linh đang vô cùng lúng túng nhưng nhìn thấy thầy nhà mình, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Phía trước còn có “con vật nhỏ nhà mình đã trưởng thành” Chu Hoàng Anh giờ phút này cũng khế nhíu mày, bất động thanh sắc mà buông lỏng nắm tay cô, Lâm Ngọc Linh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc.
mặt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng sườn mặt phía dưới lại khiến cho người khác có cảm giác lạnh thấu xương.
Cô lặng lẽ đưa tay ra, định nắm lấy ống tay áo của anh, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì với người đàn ông này, anh giơ tay lấy điếu xì gà trong túi ra, bình tĩnh nhấp ngậm vào miệng Ở đây rõ ràng là cấm hút thuốc! Cô nghĩ.
Đồng thời, cô cũng hiểu được anh đang cảm thấy tức giận.
Trước đây cô cũng đã nghe Trần Tuấn Anh nói, Chu Hoàng Anh không phải là người nghiện thuốc lá, có khi cả ngày không hút một điếu, về cơ bản mỗi khi anh có chuyện phiền lòng hoặc là khi bản thân không thể bình tĩnh được mới bất đắc dĩ mà hút hai hơi, bình thường đều là giả vờ.
Mà hiện giờ…
Anh rõ ràng đang nghiêm túc châm một điếu xì gà Là cô khiến anh tức giận sao?
“Học trò, mua nhiều đồ như vậy đi đâu sao?” Tiêu Thành Đạt tiến lại gần hai người, nhưng ánh mắt lại dừng lại trên người Tạ Miên cùng Sở Nhược Phi ở phía bên kia.
“Chơi…” Cô chính là muốn trả lời.
Cô vừa dứt lời, Sở Nhược Phi liền lấy điện thoại di động ra, tựa hồ muốn làm gì đó, bà ta nghiêng người sang một bên, hướng về pha Lục Vương, Lục Vương thở dài kéo kính lên.
“Nếu anh không thanh toán, thì tránh ra cho tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Chu Hoàng Anh khiến cho không khí trong siêu thị toàn bộ đều hạ xuống không ít Tạ Miên ở phía trước dường như cũng bị dọa sợ, thậm chí không dám động đậy, ngay cả Sở Nhược Phi cũng không dám nói, bà ta có thể cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của con trai nên cũng có chút áp lực.
Dù sao, rốt cuộc cũng là con trai của bà ta.
Chỉ có Lâm Ngọc Linh, không sợ chết mà nằm lấy bàn tay to lớn của anh: “Đừng tức giận, em sẽ nói cho anh…”
Anh bỏ ra: “Lâm Ngọc Linh, tay của anh em muốn nằm thì có thể nằm, nhưng nếu muốn buông lỏng thì liền có thể buông lỏng sao?”
“Em…”
“Sau khi suy nghĩ xong, hãy trả lời anh, rốt cuộc em có dũng khí để yêu anh không?”
Khi anh nghĩ đến vừa rồi cô vẫn đứng ở trước mặt anh vui vẻ như vậy, nhưng lần thứ hai bàn tay của cô lại né tránh cái nằm tay của anh, anh biết cô sợ, rõ ràng cô có dũng ất cả, vì sao lại buông tay Chỉ cần nắm tay!
Bị nhìn thấy thì như thế nào?
Đây là thứ mà cô có thể quang minh chính đại có được.
Lâm Ngọc Linh ngây ngốc đứng đó, không có bất cứ hành động nào cho tới khi Chu Hoàng Anh thanh toán tiền rồi rời đi, vẫn là thầy cô đưa tay đẩy một phen, mới có thể lấy lại ý thức, nhanh nhẹn như một con thỏ hoang, nhảy nhót đuổi theo.
“Bà Sở, có thời rảnh có thể cùng mẹ tôi đi dạo phố” Lục Vương bí ẩn đi đến chỗ hai người họ: “Bà ấy thích được đi cùng với người khác, nói không chừng mảnh đất mà nhà họ Chu các người muốn đã ở đây, tôi cũng không phải là người giao dịch với mấy người.”
Sau đó, liền cùng Tiêu Thành Đạt đi về phía trước.
Anh ta cũng không muốn làm người tốt.
Nhưng ai bảo nhìn bộ dáng che chở cho.
Chu Hoàng Anh của Lâm Ngọc Linh, đáng yêu ngốc nghếch giống như một con nai nhỏ chứ?
Nhân tiện, anh ta cũng muốn tham gia vào chuyện này, nhìn thấy con nai ngốc ngày một trưởng thành trở thành sói, đoán chừng cũng không tệ.
Ừ, liền quyết định như vậy đi, không phải chỉ là một mảnh đất thôi sao!
Nhà họ Lục không thiếu Đúng là rất vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.