Lối ra của siêu thị.
Cuối cùng Lâm Ngọc Linh cũng đuổi kịp Chu Hoàng Anh.
Cô thở hổn hển giữ chặt anh, ủy khuất nói: “Anh đừng tức giận, em chỉ là nhất thời không biết phải làm sao, có chút căng thẳng, không phải muốn buông tay anh.”
Bước chân của người đàn ông lập tức.
dừng lại, im lặng nhìn cô không nói, nhưng áp lực bẩm sinh trên người anh lại khiến Lâm Ngọc Linh một chữ cũng không thể nói ra, há miệng thở dốc, muốn giải thích nhưng lời tới bên môi lại trực tiếp nuốt xuống.
“Nói xong chưa?”
“Em, em có dũng khí! Nhưng trước đây, em đã không tôn trọng bác gái, lúc này nếu như làm cho bác cảm thấy không thoải mái, sẽ không lễ phép, em không hy vọng Tạ Miên đối với anh chính là nhớ thương, em cũng không hy vọng trong nhà nháo thành như vậy, gia đình dù sao cũng là gia đình.”
Kỳ thật.
Còn một câu cô không dám nói.
Cô muốn nói, gia đình vĩnh viễn là gia đình, mà cô có lẽ về sau sẽ bị anh ghét bỏ, đến lúc đó cô sẽ không còn là vợ của anh nữa, mà Chu Thẩm Ngôn cùng Sợ Nhược Phi mới chính là người thân của anh.
©ó thể là do trong lòng cô có suy nghĩ này, vẻ mặt có phần không được tự nhiên Với biểu cảm này, Chu Hoàng Anh chỉ liếc.
nhìn cô đã hiểu ý cô.
“Đến bây giờ em vẫn chưa chịu tin tưởng anh?” Trong giọng nói của người đàn ông, mang theo vài phần thâm trầm cùng khàn khàn.
Anh dường như đã kiệt sức, đưa tay lên xoa lông mày, cách đây không lâu anh đã nói với cô rằng anh vì cô mà bỏ rơi gia đình, nhưng bây giờ… Cảm giác mệt mỏi, theo đáy lòng không ngừng lan ra.
Lâm Ngọc Linh vươn tay lên khế chạm vào đầu anh, không biết cô đang nghĩ gì, lông mi khẽ chớp, dưới mắt in một bóng đen nhỏ.
Chu Hoàng Anh thở dài một hơi: “Lâm Ngọc Linh”
“Về sau, em sẽ càng cố gắng trở nên dũng cảm..” Cô nhẹ giọng nói: “Em sẽ không buông tay anh một lần nữa”
“Ngoan” Anh đặt tay lên đầu cô xoa xoa Cả hai tiếp tục tiến về phía trước.
Sau khi mua đồ, lẽ ra đã đến giờ đi dạo.
phố, nhưng hai người họ lại trở nên trầm mặc, cho đến khi đụng phải Trần Tuấn Anh, anh mới mở miệng nói chuyện… Con chó nhỏ của Lâm Ngọc Linh ở nhà cần xé dép lê, khi nhìn thấy chủ về nhà liền vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Cô nhớ lại Lúc đó rốt cuộc cô đã suy nghĩ cái gì?
Nghĩ tới nghĩ lui, lời nói của anh vẫn luôn quanh quẩn bên tai cô, cùng lắm thì rời khỏi nhà họ Chu, ở bên cạnh cô.
Cô sợ.
Cô sợ anh thật sự vì cô sẽ làm như: Tất cả hào quang của anh, cũng sợ phụ tình cảm của anh.
Cho nên khi cô hiểu được nguyên nhân tức giận của anh- cô chính là không tự tin cũng không kiên định khiến anh có cảm giác không an toàn.
Lâm Ngọc Linh ngước mắt lên nhìn chằm chăm vào bờ vai rộng và vững chãi của người đàn ông đến nỗi xuất thần, từng bước từng bước rời đi, anh đột nhiên dừng lại, cô một lần nữa đụng vào người anh, khiến cái mũi nhỏ trở nên đỏ bừng, cô đứng ở phía sau anh không hề lên tiếng.
Chu Hoàng Anh xoay người lập tức ôm cô vào trong lòng: ” Về sau đi đường phải nhìn phía trước.”
Nhân tiện, xoa xoa chiếc mũi đỏ của cô Lâm Ngọc Linh chỉ ‘ð lên một tiếng, không dám nói lời nào, sợ nếu như mình trong lúc vô tình nói sai điều gì sẽ khiến người đàn ông này càng thêm phiền lòng.
Trên đường về nhà.
Thấy không khí giữa Lâm Ngọc Linh cùng Chu Hoàng Anh không ổn lắm, Trần Tuấn Anh từng thử cố gắng kể chuyện cười để chọc bọn họ, nhưng hoàn toàn không có kết quả, không ai để ý đến anh ta, cuối cùng đành phải bỏ cuộc tập trung lái xe.
Bên ngoài biệt thự nhà họ Chu.
Hà Thanh Nhàn sớm đã trông mòn con mắt nhìn bọn họ trở về cổ cô ấy sắp dài ra rồi.
Cho đến khi nhìn thấy phía trước có một chiếc xe chậm rãi phá vỡ sương mù tiến vào.
Cô nở một nụ cười, liền vẫy tay: “Xin chào!”
Nghe được giọng nói của Hà Thanh Nhàn, cảm giác mất mát của Lâm Ngọc Linh cuối cùng mới vơi đi, cô sững sờ khi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó đẩy cửa xe ra và bước nhanh xuống.
“Nhìn đường.”
Phía sau.
Giọng nói bá đạo mang theo mệnh lệnh của người đàn ông, giống như thánh chỉ, giáng xuống đầu Lâm Ngọc Linh.
Cô lè lưỡi, rất không tình nguyện mà đi chậm lại: “Biết rồi!”