Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 438: Nên lần này để cho anh ta thắng




“Thuyền cao su.”
Chu Hoàng Anh nói ra ba chữ mà không thèm suy nghĩ, Hà Thanh Nhàn đang đi phía trước quay đầu lại nở nụ cười xấu xa, còn vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh thì mê mang, trên đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi lớn.
Mãi đến khi xếp hàng và ngồi lên chiếc.
thuyền cao su Cô cuối cùng cũng hiểu được ý tứ trong cái nhìn đó của Hà Thanh Nhàn, một đôi nam nữ ở giữa khung cảnh hoang vu núi non trùng điệp trên chiếc thuyền cao su mà xung quanh yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng nước chảy.
Ừ rất thích hợp để làm một số chuyện không phù hợp với trẻ em.
“Em có muốn không?” Chu Hoàng Anh không biết lấy từ đâu ra một khẩu súng nước rồi bắn nước đầy đầu cô.
Lâm Ngọc Linh: “…”
Cô xoa tóc mình: “Ngài thủ trưởng, anh có biết hành động này của mình rất trẻ con như con tỉnh tinh ba chục tuổi hay không?”
Người đàn ông kiêng ky điều gì nhất? Tất nhiên chính là tuổi tác.
Anh nheo mắt lại rồi cáu kỉnh nói: “Có lẽ là do anh có một người vợ nhỏ mới mười chín tuổi nên gần đây muốn trẻ lại thành thiếu niên chăng.”
Lâm Ngọc Linh nghẹn lời không nói thêm gì nữa, lẳng lặng cầm lấy khẩu súng phun nước trong tay anh: “Em muốn, em còn muốn chiếc lưới đánh cá nhỏ và cái xô nhỏ đựng cá kia nữa.”
“Mua” Người đàn ông vung tiền như cỏ rác.
“Còn cần một chiếc vỏ chống nước đựng điện thoại”
“Mua”
“Chú vịt nhỏ kia cũng rất đáng yêu” đều mua.”
bọn họ bày đầy các thứ, người không biết còn tưởng rằng cả hai đến bán đồ vậy.
Trong khi Trần Tuấn Anh không ngừng phát ra những tiếng “chậc, chậc, chậc” thì cánh tay thon dài của Chu Hoàng Anh đã động, chiếc thuyền cao su nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Thuyền của những người khác hoặc là đứng im tại chỗ, hoặc là cả hai người đều tay chân hoảng loạn không kịp điều chỉnh phương hướng chỉ có Trần Tuấn Anh và Chu Hoàng Anh, tốc độ của bọn họ nhanh như: gió, mỗi tay cầm một mái chèo.
Lâm Ngọc Linh sợ đến mức vẫn luôn nắm chặt sợi dây bên cạnh thuyền: “Các anh đang làm gì vậy?”
“Trong quân khu thường diễn ra các cuộc thi chèo thuyền, lần nào anh ta cũng thua”
Chu Hoàng Anh đáp lại với vẻ mặt không thay đổi “Cho, cho nên?”
“Cho nên lần này để anh ta thắng”
Khi người đàn ông nói xong lập tức đặt mái chèo xuống, nhưng Trần Tuấn Anh ở đẳng kia vẫn còn đang ra sức chèo thuyền không biết mệt mỏi, chẳng mấy chốc chiếc bọn họ bày đầy các thứ, người không biết còn tưởng rằng cả hai đến bán đồ vậy.
Trong khi Trần Tuấn Anh không ngừng phát ra những tiếng “chậc, chậc, chậc” thì cánh tay thon dài của Chu Hoàng Anh đã động, chiếc thuyền cao su nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Thuyền của những người khác hoặc là đứng im tại chỗ, hoặc là cả hai người đều tay chân hoảng loạn không kịp điều chỉnh phương hướng chỉ có Trần Tuấn Anh và Chu Hoàng Anh, tốc độ của bọn họ nhanh như gió, mỗi tay cầm một mái chèo.
Lâm Ngọc Linh sợ đến mức vẫn luôn nắm chặt sợi dây bên cạnh thuyền: “Các anh đang làm gì vậy?”
“Trong quân khu thường diễn ra các cuộc thi chèo thuyền, lần nào anh ta cũng thua”
Chu Hoàng Anh đáp lại với vẻ mặt không thay đối “Cho, cho nên?”
“Cho nên lần này để anh ta thắng”
Khi người đàn ông nói xong lập tức đặt mái chèo xuống, nhưng Trần Tuấn Anh ở đẳng kia vẫn còn đang ra sức chèo thuyền không biết mệt mỏi, chẳng mấy chốc chiếc thuyền cao su trực tiếp lao vào một xoáy nước cách đó không xa, sau đó…rất vinh dự bị cuốn đi rất xa.
Phía trước nơi này là một vùng sông nước phẳng lặng rất dài, cho nên những người phía sau trong chốc lát sẽ không theo kịp, chỉ có mình bọn họ có thể dựa gần vào hai người Trần Tuấn Anh và Hà Thanh Nhàn chính vì vậy mà bị dòng chảy cuốn đi.
Do đó không hề có ai ở xung quanh.
Lâm Ngọc Linh mơ hồ cảm giác được nguy hiểm.
“Năm xuống” Người đàn ông đột nhiên thốt lên một câu như vậy.
“Anh, anh định làm gì, ở đây hoang vu heo hút đừng có làm trò” Cô cảnh giác kéo quần áo của mình.
Đồ ngốc này.
Chu Hoàng Anh không quan tâm đến cô, trực tiếp vươn tay ấn cái đầu nhỏ nhắn của cô vào trong lòng mình, sau đó cả hai cùng nằm xuống chiếc thuyền cao su. Lâm Ngọc Linh mới đầu còn hơi lo lắng nhưng ngay sau đó những cảm xúc này đều bị cảnh đẹp tuyệt vời làm lu mờ.
Những ngọn núi xanh màu ngọc bích, cây và bóng của nó đan xen trở nên sãm màu, những đám mây trông thật đến nỗi dường như treo trên đỉnh đầu của họ, bầu trời xanh thẳm y như một nét bút trên bức tranh cuốn, mấy đám mây đen như ẩn như hiện điểm xuyết trên bầu trời.
Cô nhớ cách đây mấy năm, chính mình đã từng rất thích một người ca sỹ, trong một bài hát của album đã phát hành có một câu như vậy “Em nguyện hóa thành lục bình trôi giữa hồ, chỉ để cùng anh vượt qua những thăng trầm của năm tháng.”
€ó lẽ chính là tâm trạng như vậy nhỉ.
“Anh có biết em đang nghĩ gì không?”
“Hứa Tung” Anh gọi chính xác tên người ca sỹ mà cô thích.
“Ý? Sao anh lại biết?”
“Em giống như một cô ngốc viết đầy ca từ lên trang đầu tiên của sách giáo khoa ở trường, còn khoanh tròn hai câu hát này và đánh dấu chúng bằng các ký hiệu ngôi sao nữa” Chu Hoàng Anh vừa nói vừa khẽ khinh thường: “Trừ khi mắt anh mù.”
Lâm Ngọc Linh: “…”
Ai da xấu hổ chết đi được.
Ai mà biết anh sẽ chạy đến xem sách học của cô chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.