Lâm Ngọc Linh mím đôi môi đỏ mọng của mình lại, cô không trả lời mà chỉ nhìn chằm chăm vào Trần Tuấn Anh và thuộc hạ của anh ta bằng ánh mắt kiêng dè.
Trần Tuấn Anh ngâm hiểu ý cô, anh ta cười ha ha một tiếng: “Được rồi, chị dâu à, vậy là em đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình rồi nhé, bây giờ em phải về huấn luyện đây. À đúng rồi, để em giải thích với chị một chút, chị đừng trách anh em vì hôm nay anh ấy không tới đây nhé. Hôm nay anh ấy có nhiệm vụ phải đi thanh tra, đợi anh ấy quay về thì sẽ đích thân tới thăm chị. Chị dâu nhớ phải tha lỗi cho anh em đấy!”
“Không sao đâu, nếu anh ấy bận thì không cần đến cũng được” Lâm Ngọc Linh được chiều chuộng đến mức vô cùng kinh ngạc, cô khoát tay một cái. Cô mắc nợ Chu Hoàng Anh nhiều như vậy, cảm ơn người ta còn không kịp, sao có thể ở đó mà đòi hỏi được chứ.
“Đây là chuyện của chị và anh nhà em nên hai người tự trao đổi với nhau đi. Em đi đây, bái bai chị, lần sau gặp lại nhé”
*Tạm biệt”
Lâm Ngọc Linh vừa nói xong câu chào thì Trần Tuấn Anh bèn vội vàng dẫn nhóm người đó rời khỏi bệnh viện Cô nhìn theo cho đến khi bóng dáng của đám người Trần Tuấn Anh khuất dần, lúc đó cô mới xoay người trở về phòng bệnh.
Bà Kiều đang ngồi trên ghế sô pha, Trần Tuấn Anh không còn ở đây nữa nên bà hẳng giọng vài cái rồi nói bằng vẻ nghiêm túc: “Lâm.
Ngọc Linh, bây giờ ở đây chỉ có mẹ và con thôi, con có thể kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe được chưa?”
“Vâng ạ”
Thấy không thể lừa gạt mẹ được nữa nên sau khi thở dài một tiếng, Lâm Ngọc Linh gật đầu một cái rồi đi đến bên cạnh mẹ. Cô quỳ một gối xuống, nắm lấy tay mẹ rồi nói bằng giọng thành khẩn Mặc dù đã từng giải thích chuyện này cho Hà Thanh Nhàn nghe một l: giờ khi nhắc lại rồi nhưng bây lần nữa, tim cô vẫn đập mạnh như cũ.
Lâm Ngọc Linh cố gắng nhớ lại chuyện đã xảy ra lúc ấy. Sau đó cô kể toàn bộ mọi chuyện, không sót một chữ cho bà Kiều nghe.
Sau khi nghe Lâm Ngọc Linh kể xong xuôi mọi chuyện, bà Kiều cảm thấy dường như mình vừa nghe xong một câu chuyện xưa huyền ảo. Hai mắt bà mở to, vẻ mặt kinh ngạc như không tin nổi, còn bờ vai thì run lên khe khẽ.
Thấy mẹ phản ứng như vậy, trái tim của Lâm Ngọc Linh như bị treo lên tận cuống họng.
Cô sợ mẹ vì chuyện của mình mà bệnh tình xấu đi, cô khóc ngay tại chỗ rồi vội vàng nói xin lỗi bà Kiều: ‘Mẹ, con sai rồi, mẹ đừng như vậy mà. Con sợ lắm”
“Con biết chuyện này nghe rất vô lý, mẹ không thể chấp nhận ngay được nhưng mẹ bình tĩnh lại đi đã, đừng tức giận kẻo tổn hại đến sức khỏe.”
“Linh à, con… con mất trí rồi sao!” Bà Kiều thở dài trong đau khố: “Vì để kiếm tiền mà con lại đi vào cái chỗ hỗn loạn như quán bar, lại còn xảy ra quan hệ với thủ trưởng nữa chứ.
Cũng may thủ trưởng là người tốt, nếu không thì con đã phải chịu một sự mất mát quá ngu ngốc rồi.”
“Mẹ, con đã tự kiểm điểm lại bản thân rất nhiều lần rồi, con biết mình thực sự sai rồi”
Lâm Ngọc Linh vừa khóc nấc lên vừa cầm tay mẹ tát lên mặt mình.
“Mẹ, mẹ cứ đánh con đi, như thế này thì mẹ sẽ bớt giận hơn một chút. Mẹ mau đánh con đi” Lâm Ngọc Linh kêu lên trong đau đớn.
Từng cái tát vang lên chát chúa, vọng khắp phòng bệnh như nện thắng vào trái tim của bà Kiều.
Khi đánh đến cái thứ hai, bà Kiều không chịu nổi nữa. Bà vội vàng rút bàn tay của mình ra: “Thôi được rồi, đứa trẻ này, đừng làm mẹ đau lòng thêm nữa!”
Lòng bàn tay của bà Kiều đánh đến mức trở nên tê dại nên không cần nói cũng biết nửa bên mặt của Lâm Ngọc Linh đang sưng tấy lên, vậy cũng đủ để thấy vừa rồi lực tay của cô mạnh đến mức nào.
Lâm Ngọc Linh nằm vào giữa hai đùi mẹ, cô khóc nấc lên trong đau đớn. Nguyên nhân không chỉ vì cô đã gây ra vết nhơ cho cả nhà mà còn vì cô muốn trút hết tất cả những tủi thân đã dồn nén trong mấy ngày qua.
Có những nỗi đau cứ mãi cháy lên âm i, không phải vì nó không thể cất thành lời mà là vì chúng ta không tìm được người thích hợp để nói.
Đối với Lâm Ngọc Linh mà nói thì mẹ chính là người đáng tin cậy nhất.
Cô nói: ‘Mẹ, con cầu xin mẹ đừng nổi giận, con sợ nhất là vì chuyện của con mà sức khỏe của mẹ sẽ chuyển biến xấu đi”
“Con bé ngốc này” Bà Kiều nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Lâm Ngọc Linh, bàn tay ấm áp như lúc dỗ cô ngủ khi cô còn bé: “Nếu chuyện đã xảy ra rồi thì chúng ta chỉ có thể cố gắng chấp nhận nó mà thôi. Thật sự thì thủ trưởng nói với con là cậu ấy muốn kết hôn với con à?”
“Vâng ạ” Lâm Ngọc Linh gật đầu một cái, có mẹ an ủi nên tâm trạng của cô cũng dần dần tốt lên được một chút.
“Vậy con định làm như thế nào? Con có.
muốn kết hôn với cậu ấy không?”
*Con… con vẫn chưa suy nghĩ kĩ nữa. Anh ấy cho con ba ngày, bây giờ chỉ còn lại hai ngày thôi mẹ ạ” Lâm Ngọc Linh cúi đầu rồi lắp ba lắp bắp nói.
Bà Kiều chợt hiểu ra: “Thì ra là như vậy, thủ trưởng vẫn rất tôn trọng con đấy chứ”