Nếu như từ đây lăn xuống dưới, thì đó là chết không chỗ chôn thây rồi còn gì…cũng không thể trách cô nhát gan mà! Lâm Ngọc Linh hơi run rẩy.
May là, chỗ mà Hà Thanh Nhàn hẹn gặp cách không xa lắm, đi chưa đến mười phút thì tới rồi. Đây là một quán ăn vỉa hè, làm ăn cũng không tồi lắm, gian phòng mà Cao Tịnh Vũ đặt, hai người dễ dàng thì tìm được số ba trăm lẻ bảy rồi, kéo cửa ra Trần Tuấn Anh đã đến rất lâu cảnh giác quay đầu, sau khi nhìn thấy là Chu Hoàng Anh liền thở phào nhẹ nhõm: “Đại ca”
Chu Hoàng Anh gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bầu không khí trong phòng không phải rất tốt, thậm chí có một cảm giác đối chọi gay gắt.
Lâm Ngọc Linh lựa chọn giữ im lặng, yên lặng ở bên cạnh anh, vừa ngồi xuống, thì Cao Tịnh Vũ rót một ly rượu cho Chu Hoàng Anh, cô liền cau mày nhưng nhịn lại xung động trong lòng, nhìn Chu Hoàng Anh uống sạch hết ly rượu này.
“Thủ trưởng Chu, rất lâu không gặp.”
“Chúng ta quen biết?” Chu Hoàng Anh hoàn toàn không nể mặt đối phương: “Thanh Nhàn, người này là?”
“Anh ta là bạn của em” Hà Thanh Nhàn nở ra một nụ cười rất là khó coi, cảm xúc cũng không đúng lắm.
“Xem ra hai người cũng không phải thân quen lắm”
Chu Hoàng Anh hai câu ung dung thản nhiên, thì khiến địa vị của Cao Tịnh Vũ liền rơi tới mức thấp nhất, đôi tay để dưới bàn của anh ta âm thâm nắm chặt, đây vốn dĩ là hành động nhỏ không tiếng, chỉ tiếc rằng bị Lâm Ngọc Linh thân hình thấp lùn nhìn được.
Cô nhẹ nhàng nằm lấy bàn tay lớn của người đàn ông bên cạnh, vẽ một vòng tròn trên lòng bàn tay của anh “Thủ trưởng Chu nói vui rồi, chỉ là trước đó có chút xích mích với cảnh vệ của ngài, nên là ít nhiều làm mất hoà khí rồi.”
*Vì chuyện gì?” Chu Hoàng Anh nhìn sang Trần Tuấn Anh.
“Cũng không phải chuyện lớn gì, anh ta thừa nhận đến đây là vì tiếp cận chúng ta, còn nói trong quân khu của chúng ta có nội gián” Trần Tuấn Anh trả lời với giọng điệu thái độ không tốt.
Anh ta vốn tưởng rằng, Chu Hoàng Anh nghe nói cũng sẽ nổi giận đùng đùng.
Nhưng mà, không có.
Trong quân khu vật lộn hơn mười năm, sự thông minh chín chản lại trên trình độ bình quân của Chu Hoàng Anh, trong thời điểm đầu tiên thì phát hiện mấu chốt của vấn đề rồi, sau khi rất bình tĩnh gật đầu, lấy thực đơn để trên bàn xoay bằng kính xuống: “Gọi món đi”
Đối với sự bình tĩnh này của anh, Cao Tịnh Vũ thán phục.
Từ khi Chu Hoàng Anh bước vào gian phòng này, cho đến anh cầm lên cuốn thực đơn, một loạt hành động này, trong im hơi lặng tiếng ôm lại toàn bộ quyền chủ động về trên người của mình Bao gồm cả Trần Tuấn Anh, cũng đành phải thấp hơn một bậc so với anh, giống như: là phạm nhân lúc nào cũng có thể bị anh tra vấn vậy, tất nhiên, cũng có ngoại lệ…Lâm Ngọc Linh, cô vẫn giống như là không tồn tại vậy, như linh hồn dính lấy anh vậy.
Nhưng mà, nếu như để ý được hành động nhỏ của cô, thì sẽ phát hiện cô đang âm thầm nói một số việc với Chu Hoàng Anh.
Nhỏ tới Trần Tuấn Anh có vẻ như có ân oán cá nhân trong đó, lớn tới hành động nhỏ và cảm xúc của Cao Tịnh Vũ.
Cô đang nảm bắt biểu cảm khuôn mặt và hành động theo bản năng của mỗi người.
Đây là một thói quen chỉ có người phân tích tâm lý tội phạm mới có.
Sau khi kêu nhân viên phục vụ gọi món xong, Cao Tịnh Vũ mở miệng: “Phu nhân Chu là người phân tích tâm lý tội phạm à?”
“Không phải” Lâm Ngọc Linh trả lời: “Nhưng sở thích của tôi vô cùng rộng rãi”
Câu trả lời hai tay này, lại khiến Cao Tịnh Vũ không thể nào tiếp tục trả lời.
Chu Hoàng Anh nhếch mày, phụ nữ bé nhỏ của anh cuối cùng cũng trưởng thành không ít rồi, anh tin rằng, ngày mà cô hoàn toàn tự tin để đứng ở bên cạnh ấy, cũng sẽ cách không quá xa, ít ra cô của bây giờ, đã có tình thế như vậy.
Món ăn là kêu tới mới làm, vì vậy thời gian hơi chậm, món ăn lên trước đa số cũng là rau quả.
Nhưng mà, quán ăn vỉa hè giống như kiểu hình thức du lịch nông trại thế này, mùi vị của món ăn thật sự không tồi, cũng đủ tươi, còn có một số con cá nho nhỏ, trải qua chiên dầu đổ lên tương sốt mùi vị đủ phần lượng, quả thật có thể nói là hoàn hảo.
Lâm Ngọc Linh nhất thời quên mất mục đích đến đây qua một bên, toàn bộ tâm tư chỉ lo đến ăn đồ.
Còn bạn thân của cô, Hà Thanh Nhàn càng là quên đi bầu không khí ngượng ngùng, ôm lấy chén cơm đôi mắt sáng rực.
Chu Hoàng Anh và Trần Tuấn Anh mỗi người lo cho một người, Cao Tịnh Vũ bỗng trở thành người dư thừa đó.