“Xin lỗi”
Hà Thanh Nhàn đứng sau lưng Trần Tuấn Anh, thình lình nói một câu như vậy.
“Chuyện nhỏ, cũng không phải lỗi của cô.’ Tay lột tôm của Chu Hoàng Anh dừng lại: “Nhưng mà cô phải biết, hắn ta sai ở đâu.”
Hà Thanh Nhàn ngẫm nghĩ nói: “Tính chỉ hướng trong lời nói của hắn quá mạnh, khiến chúng ta đều rất không thoải mái.”
“Cái rắm ấy…” Trần Tuấn Anh trực tiếp cắt ngang cuộc đối thoại của hai người: “Anh ta sai ở mục đích, tôi nói với chị Hà Thanh Nhàn, lúc trước hắn đáp ứng chị, thì tuyệt đối là vì ngày này, nhưng tôi lại rất tò mò, một thương nhân như hẳn có thể cùng chúng ta nói cái gì? Muốn nói cái gì?”
Vấn đề này đồng dạng làm khó Chu Hoàng Anh.
Không có lý do để tiếp cận.
Ngược lại là Lâm Ngọc Linh, lúc này lại đưa ra một đáp án khiến người ta không ngờ được: “Anh trai của anh ta giống như đã từng là người của Mạc Vinh Thành, nhưng không biết vì nguyên nhân gì rời khỏi quân khu Hồ Chí Minh, hơn nữa còn gặp phải thẩm phán của toà án quân sự.”
“ÐM, sao chị biết?” Trần Tuấn Anh trừng lớn mắt: “Sốc tới ngu người rồi, lợi hại quá.”
“Trên tay cô ấy cầm hệ thống “Huyết Tri Giảo” hoàn mỹ nhất, hơn nữa còn là phiên bản mang theo bên người.’ Chu Hoàng Anh đồng thời giải thích, lại cầm thực đơn qua: “Lúc trước ăn chẳng ra làm sao, bây giờ bắt đầu ăn lại lần nữa.”
“Phu quân đại nhân vạn tuế!” Lâm Ngọc Linh vui vẻ hô lên.
Hà Thanh Nhàn cắn cắn môi, muốn đưa ra suy nghĩ rời đi trước, nhưng không chờ cô làm xong công tác chuẩn bị lời nói, mu bàn tay đã bị Trần Tuấn Anh giữ lấy, liền kéo một cái. Đùi ngồi bên cạnh anh.
Trần Tuấn Anh nhướng mị, tà tà cong khoé môi, khinh thường mà thổi khí bên tai cô: “Vì loại đàn ông này mà phá hủy tâm tình của mình thì không đáng chút nào, không gặp phải mấy người cặn bã thì làm sao tìm thấy được chân tình, tin tưởng tôi, ăn ngủ cho.
tốt, tôi tìm tổng tài bá đạo cho chị!”
“Cậu tìm cho tôi.”
“Chị gái, tôi thế nhưng là đứa con trai đáng yêu nhất của nhà họ Trần, dưới tôi có một em họ, lúc trước muốn gả cho một tên cặn bã.” Anh ta nghiêng người tựa vào lưng ghế, một tay đút túi mấy phần lười biếng liếm liếm môi: ‘Đầu năm nay người trung trinh không đổi thật khó tìm, một tên tổng tài bá đạo không phải khắp nơi đều có.”
Được anh ta an ủi như tâm tình của Hà Thanh Nhàn xác thực tốt lên không ít.
Chủ yếu là, chỗ cô ở lúc trước, chính là một cái trường học, có hơn mấy ngàn người, muốn tìm một tổng tài bá đạo thật sự là khó khăn vô cùng.
Nhưng hiện tại không giống, liền nói quen biết với Trần Tuấn Anh, đó là tùy tiện kéo đại một người tới, liền có thể miểu sát Cao Tĩnh Vũ. Đặc biệt là đầu năm nay, người càng có địa vị thì càng điệu thấp, càng là không có cái gì, ngược lại càng khoa trương Rất hiển nhiên Cao Tĩnh Vũ chính là loại người như vậy.
Khoa trương hơn nữa chẳng có cái gì “Được rồi, liền đừng khó chịu nữa, tôi nhất định sẽ tìm cho chị một tên càng đẹp trai càng bá đạo hơn, được chưa?”
“Phụ nữ mấy em đều thích mấy tên vừa đẹp trai vừa bá đạo à?” Chu Hoàng Anh thình lình nghiêng đầu, hỏi người phụ nữ nhỏ bé bên người.
Lâm Ngọc Linh lắc lắc đầu: “Em thích kiểu người ôn nhu”
Trong chốc lát Trong phòng bao, yên tĩnh đến mức cây.
kim rơi xuống cũng nghe thấy, khí áp lạnh lẽo từng chút rơi xuống.
“Ách, đã từng.’ Lâm Ngọc Linh bổ sung hai chữ: “Bây giờ em kiểu gì cũng không thích.”
“” Người đàn ông vẫn nhếch môi như cũ “Chỉ thích anh.”
“Còn muốn ăn gì nữa?”
“Cá nhỏ.”
Chu Hoàng Anh điều khiển bút, ở bên khung cá hồ nhỏ chiên dầu đánh một dấu.
Cái quá trình show ân ái này, hai người đối diện nhìn đến trợn mắt há mồm, Trần Tuấn Anh nhịn không nổi, dùng sức vỗ bàn: “Ca! Chị dâu! Hai người chiếu cố một chút cho tâm tình của hai con chó độc thân này được hay không? Vài phút cãi nhau, vài phút làm lành là cái quỷ gì?”
“Bọn tôi có cãi nhau đâu?” Lâm Ngọc Linh hoang mang.
Trần Tuấn Anh: …
Được được được, mấy người không có cãi nhau.
Cái bản mặt giống như trời sắp sập xuống vừa rồi, cũng không phải ca của anh ta.