Chu Hoàng Anh lại gọi thêm vài món.
Cá nhỏ gọi lúc trước, bởi vì xào nấu thuận tiện, cho nên đem lên bàn rất nhanh.
Lâm Ngọc Linh với Hà Thanh Nhàn rất thích món ăn đặc sắc này, thấy đồ ăn, Hà Thanh Nhàn trong nháy mắt liền quên mất nam thần nhà cô họ gì, tập trung tinh thần trên con cá, ăn đến kêu thống khoái.
Chu Hoàng Anh nửa chống đầu, vài phần lười biếng tản mạn nhìn qua người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, môi mỏng nhẹ cong thành một bộ dáng tuế nguyệt tĩnh hảo.
“Ô.. em ăn no rồi” Lâm Ngọc Linh sờ lên bụng trở nên tròn vo rất nhanh.
“Mấy người thì sao?” Chu Hoàng Anh nhìn hướng đối diện.
“Em đã sớm không ăn nổi nữa rồi, ngược lại là người phụ nữ này thật biết ăn” Trần Tuấn Anh cảm thán: “Tương lai không biết tên quỷ xui xẻo nào lấy phải cổ”
Hà Thanh Nhàn vốn dĩ đã ăn đến vô cùng sung sướng, nghe được mấy lời anh ta nói, lại nghĩ đến Cao Tĩnh Vũ lợi dụng mình, nháy mắt buông đũa xuống, ngồi đó không nói lời nào, nhìn bộ dạng như muốn khóc.
Trần Tuấn Anh cùng cô khua môi múa mép đùa giỡn quen rồi, nào biết con gái phút này đặc biệt yếu đuối, chỉ đành cố mà vươn tay, vỗ vỗ vai cô: “Tôi chỉ là nói giỡn với chị thôi, chị lớn lên vừa đẹp vóc dáng lại tốt, ăn nhiều như vậy lại không mập, bao nhiêu người chờ lấy chị đó.”
“Thật chứ?” Hà Thanh Nhàn ngẩng đầu, mắt đo đỏ.
Giờ phút ấy, Trần Tuấn Anh quên mất bất kỳ động tác nào, cứ như vậy mà nhìn cô.
Thiếu nữ mắt đỏ hồng, đôi gò má trắng nõn nhưng lại mang theo chút trắng bệch của bệnh trạng, anh biết cô thích chơi game, chỉ sợ là hậu quả của việc thường xuyên thức đêm, cho dù như vậy, cô cũng đủ xinh đẹp, dù cho ném cô vào ngành giải trí, xem chừng một hai năm cũng đủ để nổi tiếng.
Trần Tuấn Anh nuốt nước bọt, gãi gãi sau gáy: “Thật đó.”
“Nhàn Nhàn cậu đừng nghe Trần Tuấn Anh dọa cậu, đám nam sinh trong trường có thiếu gì người thích cậu chứ, nếu không phải người sáng mắt đều nhìn ra cậu thích Cao Tĩnh Vũ, nói không chừng liền có rất nhiều người tới theo đuổi cậu rồi.’ Lâm Ngọc Linh tranh thủ thời gian rèn sắt khi còn nóng.
Tâm tình của Hà Thanh Nhàn lúc này mới tốt hơn một chút Sau khi ăn xong, bốn người đến bên suối nước ngắm cảnh đêm.
Nước suối róc rách trôi lá rơi, vài vì sao sáng treo màn trời.
Loại cảnh đẹp này, trong thành thị rất ít khi nhìn thấy, chỉ có người lớn lên ở núi lớn không có khói bụi mịt mù, mới có thể nhìn thấy bầu trời sao đẹp như vậy.
“Cao Tĩnh Vũ đã rời khỏi nơi này” Lâm Ngọc Linh tựa trên lồng ngực Chu Hoàng Anh, chơi đùa đồng hồ đeo tay của mình: “Anh sẽ muốn giúp hắn chứ?”
“Ý của em là?”
“Em không muốn anh giúp hẳn.”
“Được, vậy liền không giúp nữa, người bị Mạc Lương Thành vứt bỏ, cũng không đáng để anh vươn tay.”
Kẻ thù tài năng, đôi khi cũng là đồng đội rất tốt, người mà Mạc Lương Thành không cần, Chu Hoàng Anh thu qua, nghe sao cũng không thấy vị không quá đúng, dù cho trên tay có tin tức quan trọng, nên là phế vật không nâng đỡ nổi, cũng là phế vật nâng đỡ không nổi như cũ.
Lâm Ngọc Linh nghe anh nói như vậy liền cười lên: “Mặc dù anh tìm lý do, nhưng mà em vẫn cảm thấy nếu như em để anh giúp, anh khẳng định sẽ giúp.”
“Em lớn hơn tất cả.”
Đột nhiên nói lời tâm tình như vậy, ngọt dính như kẹo mạch nha, thính tai Lâm Ngọc Linh đỏ lên, tay đang ôm eo anh cũng dùng thêm một phần lực.
Sau khi ngắm cảnh.
Bốn người quay về khách sạn.
Lâm Ngọc Linh cùng Hà Thanh Nhàn ngủ một phòng, Chu Hoàng Anh cùng Trần Tuấn Anh ngủ một gian ~ Mặc dù đối với quyết định này, vị thủ trưởng nào đó rất không vừa ý, nhưng lại không chịu nổi vợ nhỏ nhà mình càn quấy liên tục, cuối cùng đành phải nghe theo ý cô.
Năm trên giường, không có khuỷu tay quen thuộc, Lâm Ngọc Linh vẫn có chút không quá thích ứng.
Lăn qua lăn lại không ngủ được.
“Câu như vậy làm tớ có cảm giác làm người có tội đó.” Lâm Ngọc Linh nhìn cô lăn lộn, nghiêng đầu vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có thủ trưởng Chu vậy mà liền mất ngủ rồi, cậu đây là rơi sâu vào bể tình rồi?”
Rơi sâu vào bể tình ư?
Lâm Ngọc Linh ngẫm nghĩ, hình như đúng là v: Vốn là mấy ngày không nhìn thấy anh, cô sẽ không có gì không vui, nhưng bây giờ không giống, chỉ sợ vài giờ không nhìn thấy, đều sẽ có loại cảm giác khó chịu, cảm giác này trước giờ chưa từng có.