Khi Hà Thanh Nhàn đang mang một đống đồ ăn vặt đến nhà họ Chu, Lâm Ngọc Linh vừa đóng lại trang web.
Cô nói suy nghĩ của mình cho cô bạn thân, ngay lập tức nhận được sự đồng tình, Hà Thanh Nhàn cũng rất hào phóng, vui vẻ đưa thẻ tín dụng cho cô: “Cũng không nhiều, chút khoản tiền nho nhỏ hai trăm rưỡi đến ba trăm triệu, mật khẩu là sinh nhật của tớ!”
“Không cần đâu mà, tiền thì tớ có, nhưng nếu cậu muốn đầu tư đóng góp cổ phần vào thì có thể” Lâm Ngọc Linh không cầm lấy thẻ tín dụng, mà chỉ vào tin nhản trên điện thoại.
“Tớ có thể cho cậu một ít cổ phần, sau đó chúng ta sẽ cùng làm giàu!”
*Ôi, tớ biết là mình không uổng công yêu thương cậu mà”
Hai người nói nói cười cười một hồi, Hà Thanh Nhàn lấy ra từ trong ba lô mấy chai rượt ối với hai người mà nói thì mọi chuyện đều bắt nguồn từ những ly rượu này, Lâm Ngọc Linh vốn dĩ không muốn nhắc.
đến, nhưng khi nhìn thấy rượu cô lại bứt rứt không thể không nói: “Tửu lượng không tốt, hay thôi chúng ta không uống rượu nữa?”
“Uống vui thôi mà”
“Tớ lại nghĩ cậu đang có tâm sự gì phải không?
Hà Thanh Nhàn phá lên cười một trận, sau đó cô nhìn Lâm Ngọc Linh với một nét mặt rất nghiêm túc: “Cậu cảm thấy tớ không có chút sức hút nào sao?”
“Có chứ, trong trường có rất nhiều người thích cậu mà”
“Vậy tại sao anh ta lại không thích tớ?”
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng nhận ra, “anh ta” mà Hà Thanh Nhàn nhắc đến chắc chắn là Cao Tịnh Vũ. Cô cũng không biết phải khuyên Hà Thanh Nhàn như thế nào, không lẽ nói với cô ấy chuyện một người thích một người khác này không thể ép buộc được? Hoặc cũng không phải đối phương là thức ăn gì mà đem ra mua bán được.
Vậy thì chỉ có thể khiến cô ấy buồn hơn thôi không phải sao?
Thế là cô không nói gì, lặng lẽ ngồi bên nằm lấy tay cô ấy.
Hai mắt Hà Thanh Nhàn đỏ ửng vì khóc sướt mướt: “Anh ta nói với tớ từ trước đến giờ anh ta chưa từng thích tớ, anh ta đồng ý chung sống với tớ cũng chỉ vì tớ có tiền nên không cần anh ta săn sóc. Hơn nữa, cậu lại quen thủ trưởng Chu, anh ta muốn nhờ vào mối quan hệ giữa tớ và cậu giúp cho gia tộc của anh ta lên như diều gặp gió!”
“Chuyện này…”
“Anh ta còn nói tớ không phải là mẫu người mà anh ta thích, tớ ngu ngốc không hiểu chuyện, suốt ngày bám riết lấy anh ta, loại người như tớ anh ta không muốn dây vào thêm một lần nào nữa, anh ta còn nói loại người ngu ngốc như tớ, chỉ có giá trị giải khuây và lợi dụng tiền bạc của tớ mà thôi.”
Hà Thanh Nhàn vừa nói, nước mắt tuôn trào lăn trên hai gò má.
Lâm Ngọc Linh trong chốc lát hiểu ra.
Những tủi nhục đó của bản thân so với Hà Thanh Nhàn không là gì cả.
Những tổn thương của cô chẳng qua cũng chỉ là vết xước ngoài da thôi.
Còn người trước mắt cô đây lại bị chính người mình yêu thương nhất làm tổn thương.
Loại đàn ông này rõ ràng là không hề yêu, loại tra nam này chỉ muốn chém cho lìa đầu!
“Thật ra tớ cũng không trách anh ta, tớ biết anh ta không thích tớ, là do tớ ngu ngốc, nhưng tại sao anh ta không nói sớm? Tại sao không sớm cho tớ biết, anh ta ghét người không trưởng thành, tớ có thể thay đổi mà, với những người khác tớ không hề như này, chỉ với anh ta thôi…”
Đúng vậy.
Hoạt bát năng động như Hà Thanh Nhàn.
Cô chỉ sợ là hai chữ “ngây thơ” chỉ hợp với tuổi mới lớn.
Cô ấy là người hơi đặc biệt trong gia đình, biết chăm sóc người khác, thi thoảng ngốc nghếch trông rất đáng yêu.
Lâm Ngọc Linh tỏ ra rất không phục: “Anh ta là cái thá gì chứ, cậu đừng buồn nữa, đợi Chu Hoàng Anh quay về tớ sẽ bảo anh ấy giới thiệu tổng giám đốc bá đạo cho cậu”
*Tớ không muốn tổng giám đốc bá đạo, trong lòng những kẻ đó chỉ có đen tối, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới lợi ích, lợi ích và lợi ích!
Tớ chỉ muốn một anh tóc vàng hiền lành, đoen thuần, chân chất biết yêu thương chiều chuộng và chăm sóc tớ là đủ rồi!”
Phốc!
Lâm Ngọc Linh bất đắc dĩ: “Được rồi, để tớ giới thiệu một anh tóc vàng cho cậu, đi nào, chúng ta còn phải uống rượu nữa, uống say rồi sẽ tốt hơn”
Hà Thanh Nhàn gật gật đầu.
Thế là…
Trong lúc Chu Hoàng Anh dẫn theo Trần Tuấn Anh định quay trở về để cùng Tiêu Thành Đạt mở một cuộc họp trực tuyến lấy cắp dữ liệu về kế hoạch huấn luyện của đối phương, anh ta nhìn thấy hai con sâu rượu đã say mềm, hoàn toàn mất nhận thức đang nhảy múa trong phòng khách.
Lâm Ngọc Linh chạy đến sô pha nhảy cổm lên, cô ôm lấy chiếc gối rồi vừa ngồi xổm vừa mắng nhiếc: “Chu Hoàng Anh là một thằng tồi”
“Hả, tôi lại phải ăn cơm chó sao?” Trần Tuấn Anh liếm láp môi, mắt nhìn chãm chăm vào Hà Thanh Nhàn: “Ồ, vẫn còn một con đàn ông đây nữa”
“Cậu hãy nói với Tiêu Thành Đạt là đồ đệ của anh ta uống say rồi, tôi xử lí xong sẽ đến sau.”