Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 474: Anh không phải là anh ta




Sau đó, Trần Tuấn Anh liền gửi tin nhắn cho Tiêu Thành Đạt.
Vốn dĩ anh ta cho rằng, Tiêu Thành Đạt sẽ phải tức giận khi nghe xong câu này, sau đó sẽ liền cao giọng thể hiện sự không muốn hợp tác, ai nghĩ rằng bên đó lại trả lời “Ok, tôi sẽ chờ.”
Rốt cuộc là một người học trò thần kỳ như thế nào? Anh ta đột nhiên cảm thấy rằng, cuộc hẹn với Tiêu Thành Đạt chẳng có chút liên quan gì tới sức thu hút của của Chu.
Hoàng Anh.
Tất cả chỉ phụ thuộc vào sự đáng yêu của Lâm Ngọc Linh.
“Lông vàng nhỏ à!” Hà Thanh Nhàn đột nhiên túm lấy mái tóc của Trần Tuấn Anh: “Hihi, Lông vàng nhỏ!”
“Người phụ nữ này lại bị điên khùng gì nữa đây?” Trần Tuấn Anh nghiến răng đau đớn, anh ta định đẩy cô ấy ra nhưng khi nhìn thấy nước mất trên mặt cô ấy, anh lại không nỡ lòng: “Cô sao thế?”
“Gâu gâu gâu, ha ha ha, tôi là lông vàng nhỏ!” Hà Thanh Nhàn thần trí không tỉnh táo: “Anh thử nói xem tại sao Cao Tịnh Vũ không thích tôi, tôi có chỗ nào không tốt cơ chứ?
Tôi đi ra ngoài ra không cần anh ta trả tiền, tôi cuốn quýt bên anh ta cũng là vì tôi yêu anh ta, anh ta lại nói tôi ngu ngốc, nực cười, lại còn nói tôi… bần tiện.”
Con ngươi Trần Tuấn Anh đột nhiên co rút lại Không mấy vui vẻ ôm lấy eo cô: “Cô gái, cô tỉnh táo lên cho tôi một chút, ở đây không có ai là Cao Tịnh Vũ của cô cả!”
“Tất nhiên là sẽ không có anh ta rồi, anh ta ghét tôi như vậy, thật sự không muốn nhìn thấy tôi”
“Cô, cô đang định chọc cho tôi tức chết sao? Gã đàn ông thối tha như thế cô còn muốn thêm mấy người, tôi có thể lôi từ trong quán bar ra cho cô!” Trần Tuấn Anh tức giận.
“Tôi cần anh ta thôi, còn những người khác tôi không cần!”
Đồ nát rượu Nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô, Trần Tuấn Anh nóng nảy, nhấc cô lên vai, bước lên lầu rồi đi vào phòng khách, sau đó ném cô vào bồn tắm.
Nhìn khôn mặt đỏ bừng của cô, cổ họng anh như muốn bốc hỏa, phản ứng hơi khó hiểu vừa rồi khiến anh có chút cáu kỉnh “Người phụ nữ đáng chết này, tôi thực sự thiếu nợ cô” Trần Tuấn Anh quay người r‹ đi, gọi người hầu hạ vào tắm rửa cho cô ấy.
Sau khi lấy bộ đồ ngủ và đồ lót mới của Lâm Ngọc Linh, anh ta ngồi một mình bên giường, mắt vọng ra ngoài cửa sổ với mớ hỗn độn trong đầu và nét mặt. Không thể phủ nhận, vừa nãy lúc Hà Thanh Nhàn nhắc tới “Cao Tịnh Vũ”, anh ta đã muốn hôn cô ấy.
Để những gì cô ấy nói không thốt nên lời.
Anh ta không muốn nghe thấy tên của gã đàn ông kia.
Lại càng không muốn nhìn thấy cô ấy say xỉn, điên điên khùng khùng vì một người đàn ông khác.
Trần Tuấn Anh đưa tay lên xoa xoa trán, nhưng bóng dáng của Hà Thanh Nhàn vẫn còn quẩn quanh trong tâm trí anh ta, anh ta bắt đầu cảm thấy đau xé lòng cho đến khi cô người hầu bước bước vào.
“Cậu chủ Trần, người đã được tắm rửa xong rồi ạ”
Cái gì?
Người đã được tắm xong rồi sao?
Câu tiếp theo có phải là “mời ngài từ từ thưởng thức” không? Trần Tuấn Anh xua tay với vẻ mặt ảm đạm, sau đó giúp cô ấy đắp chăn bông lên mà không nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn của cô một lần.
Đến khi cô ấy trở người, đột nhiên gọi: “Cao Tịnh Vũ”
Tức chết đi được!
Anh ta nắm lấy cổ tay Hà Thanh Nhàn, nói: “Cô nhìn kĩ xem tôi là ai!”
Hà Thanh Nhàn mơ mơ màng màng mở.
mắt ra nhìn anh ta, cô bật cười thành tiếng: “Anh là Trần Tuấn Anh”
“Cô nhìn kỹ cho tôi, tôi tốt hơn tên họ Cao kia gấp một ngàn một vạn lần!”
“Nhưng, anh không phải là anh ta”
“Cô…”
Trần Tuấn Anh không nói nên lời Hà Thanh Nhàn thấy anh ta không nói gì, cảm thấy rất dễ thương, cô đưa tay lên nhéo má anh, lại tò mò nói: “Trần Tuấn Anh, da của anh mịn thật, anh ăn cái gì mà xinh thế”
*ĐM tôi là đàn ông, có khen thì cũng phải khen tôi đẹp trai.”
“Tôi cứ thích khen xinh đấy.”
Được được được, xinh thì xinh, miễn cô vui là được.
Trần Tuấn Anh cảm thấy lòng mình được an ủi, nhẹ nhàng đặt đầu cô lên gối: “Cô, ngay lúc này, lập tức, đi ngủ cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.