Ông Xã Là Chiến Thần

Chương 486: Còn muốn sinh chú khỉ nhỏ




Quan Duyệt liếc nhìn cô ta một cái: “Cô im miệng đi, những điều không nên hỏi, thì đừng hỏi”
Thái độ thờ ơ như này, cùng khí thế hoàn toàn cao ngạo đó, anh ta và Chu Hoàng Anh vô cùng giống nhau, Tạ Miên căn bản là sợ lại phải sùng bái thêm một người như vậy, ngay lập tức gật đầu không nói lời nào: “Được, em biết rồi, anh họ”
Quan Duyệt vẫy vẫy tay, Tạ Miên và Qúy Lâm liếc nhìn nhau một cái, rồi cùng nhau rời khỏi câu lạc bộ tư nhân Trên ghế sô pha.
Người đàn ông vẫn giữ nguyên động tác như trước đó, nhìn những tấm ảnh trên bàn trà mà quên luôn cả cử động, hồi lâu sau, cuối cùng anh ta cũng đứng nghiêng người dậy, cầm tấm ảnh trên mặt bàn lên đặt trong lòng bàn tay rồi nhìn chăm chẵm nó.
“Đừng sợ, anh sẽ trả thù cho em”
Tiếng lẩm bẩm dường như là đang nói mê sảng Hai tiếng trước.
Lâm Ngọc Linh cùng Chu Hoàng Anh ăn cơm xong quay về trong căn phòng nhỏ của mình, dưới cái nhìn chăm chăm nghiêm nghị không để lại bất kì biểu cảm nào trên khuôn mặt của thủ trưởng, lấy chiếc máy tính dễ thương của mình ra, mang vào trong phòng, hơn nữa vẫn là bàn làm việc của anh.
Giống như là cố ý, toàn bộ hành trình của Chu Hoàng Anh đều không được bố trí trang in, vì vậy Lâm Ngọc Linh rất không vui vì điều này.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô chống tay vào eo nói: “Chà, cuối cùng cũng xong, mình lợi hại chết đi được, chống tay vào eo, Chu Hoàng Anh, anh giải thích chút đi, vì sao không giúp em cơ chứ, quả nhiên là sau khi kết hôn với anh, thì sẽ không có quả ngon để ăn, ly hôn ly hôn đi!”
“Lúc đó đang sắp xếp máy tính, sao lại không biết anh đang bận cơ chứ?”
“Anh lúc đó đang làm nhiệm vụ sao!”
“Ừm, không thể đợi?”
Hứ.
Người này vẫn còn có thể nói đạo lý sao?
Lâm Ngọc Linh vừa mới muốn đấm cho anh một cái, đột nhiên cô nhớ ra ngày hôm đó trên cánh tay của mình xuất hiện một vết thương không sao nói rõ được, Chu Hoàng Anh đã ôm cô nhẹ nhàng bôi thuốc, khuôn mặt nghiêm ngặt.
Được thôi.
Cô hiểu rồi! Chu Hoàng Anh là muốn để cô có hồi ức, không muốn phô trương thanh thế. Nghĩ đến đây, cô đột nhiên cảm thấy không mệt mỏi nữa, thậm chí còn cảm thấy thích thú muốn chết, nhếch đôi môi lên, nở nụ cười dễ thương mà đẹp đẽ, từng bước từng bước đi tới trước mặt anh, bộ dạng giống như là những cô gái đang đón khách ở bên đường, vặn vẹo chiếc eo nhỏ của mình.
*?” Chu Hoàng Anh lạnh mặt.
*Vị quan khách này, tiểu nữ biết mình sai rồi, không cần tức giận làm gì, tức giận sẽ không tốt cho sức khỏe đâu, tiểu nữ không có cách nào giúp quan khách sinh được một chú khỉ nhỏ rồi” Lâm Ngọc Linh chớp chớp mắt, lại ưỡn ưỡn ngực, mẹ kiếp, đôi chân vặn vẹo.
Chu Hoàng Anh:…
Anh đây là đang đạt được phúc lợi từ những điều xấu sao?
Người đàn ông đứng dậy, kéo cô vào lòng, bàn tay to không khách khí đặt vào mông cô, đánh một cái thật mạnh: “Cùng ai học những thứ này vậy?”
“Trên tivi có chiếu đó.” Cô hét toáng lên vì đau: “Á, anh làm gì vậy, đau quái”
“Để em học lại những thứ lộn xộn kia”
Chu Hoàng Anh vừa nói xong, liền ghì chặt căm cô xuống, áp chặt môi vào môi cô, dùng sức mút mạnh môi cô khiến toàn thân cô mềm nhữn, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn anh một cách dịu dàng, lông mi lướt nhẹ chà vào đôi má của anh, dường như một kiểu khiêu khích không cần phát ra tiếng động.
Đùa giỡn.
Ngón tay dài thon thả của anh lướt nhẹ xuống bên dưới, lướt nhẹ xuống đôi chân thon dài trẳng ngần của cô.
Bàn tay chai sạm chạm vào da thịt trắng nõn của cô, khiến cô run lên từng hồi.
Lâm Ngọc Linh rất nhanh đứng không còn vững, chỉ có thể dựa vào vòng tay anh: *Vị quan khách này, đừng mang bộ dạng như vậy…”
*Đã gọi anh là khách rồi, không bao gồm điều này em sẽ thấy tiếc lắm không phải sao?”
“Quan khách, anh sao lại thông thạo như vậy chứ?”
Ồ, trên tivi dạy vậy đó” Sau khi nói xong, cả người anh cúi xuống hôn lên đường cong khung xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Lâm Ngọc Linh nhằm mắt, tâm trí hỗn loạn.
Cũng không biết tại sao, quần áo trên người cô cũng không còn nữa, vốn dĩ cô đang đứng, cũng không hiểu tại sao đã bị đẩy xuống chiếc giường lớn, nằm trên chiếc đệm êm ái, cô càng nhìn càng hoảng hốt: “Anh Hoàng Anh…”
“Hử”
“Anh có muốn thẻ VỊP không?” Cô chớp chớp đôi mắt nhỏ, duỗi đôi bàn chân nhỏ ra.
“Bằng cách nào?” Anh nhướng mày, cùng cô chơi trò nhập vai.
Lâm Ngọc Linh cười ranh mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.