Thấy cơ thể người đàn ông dần cúi xuống, Lâm Ngọc Linh khẽ nhằm mắt lại.
Anh khẽ đặt môi lên môi cô, ôm lấy cô, bắt lấy cái lưỡi đang chạy trốn của cô, nhẹ nhàng nhảy múa.
“Hôm nay em ngầu lắm” Anh nói “Thật hả? Chỉ chịu vài roi thôi mà, anh đi hỏi Tiêu Thành Đạt một chút là biết. Lúc anh ta huấn luyện em, còn ác hơn nhiều so với vừa nấy” Lâm Ngọc Linh không khỏi tố khổ với anh, ngược lại phát hiện được vết thương trên ngón tay của anh: “Ôi… lúc trước trên lưng anh đã có vết thương, giờ lại bị đánh như thế, chắc chẳn vết thương lại bị nứt ra rồi. Nhà anh có phòng y tế khôn: “Và nhà rồi làm sau, cũng không cách đây bao xa.”
Cô gật đầu.
Từ xa Trân Tuấn Anh đã nhìn thấy hai người đang dính vào nhau, khóe môi co giật: “Chị dâu này, chị đừng quên chính sự chứ”
“Giờ tôi không quản được nhiều như vậy, về nhà đã rồi nói sau” Lâm Ngọc Linh nói.
“Được, vậy em đưa hai người trở về nhé?”
“Cũng đừng đi, dù sao trong nhà còn có phòng khách, hai người ở thoải mái”
Đương nhiên Hà Thanh Nhàn sẽ rất tình ù sao quay lại phòng trọ cũng chỉ không thoải mái bằng ở chung với Lâm Ngọc Linh và Trần Tuấn Anh. Ai ngờ, Trần Tuấn Anh lại lắc đầu: “Ở chung một chỗ với anh chị thì sao em làm cơm tối cho.
Thanh Hà được? Em nợ cô ấy một bữa cơm tối: “Thì giờ làm ở nhà họ Chu cũng được”
Lúc này Hà Thanh Nhàn quyết định: “Đến lúc đó chúng ta đi siêu thị mua đồ, để yên cho hai người bọn họ liếm vết thương giúp nhau đi”
Liếm vết thương…
Lâm Ngọc Linh im lặng đỡ trán, cô với Chu Hoàng Anh có phải hai chú chó đâu.
Trần Tuấn Anh nghe Hà Thanh Nhàn nói như vậy rồi, cũng đành biểu thị đồng ý. Dù sao chỉ cần được ở chung một chỗ với Hà Thanh Nhàn, cho anh ta ở đâu cũng được.
Mặc dù anh ta vốn dự định tạo một thế giới hai người, sau đó thăng hoa tình cảm… ừ, không sai, anh ta quyết định sẽ theo đuổi Hà Thanh Nhàn.
Tổng giám đốc bá đạo gì đó, nhường đường nhường đường Quân nhân mới là đẹp trai nhất, xung quanh nên phối hợp với một con chó nữa.
Không đến mười phút sau, xe dừng ở trước cửa nhà Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh về đến nhà, Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh đi siêu thị mua sắm.
Về nhà một l Chuyện đầu tiên mà Lâm Ngọc Linh làm chính là lục tung nhà tìm hòm thuốc chữa bệnh. Cũng may, hòm thuốc chữa bệnh được đặt ở một nơi vô cùng rõ ràng. Sau khi đưa tay cầm lấy túi thuốc, chỉ vào chiếc giường bên cạnh: “Thưa ngài Chu, làm phiền anh đi sang bên kia ngồi”
“Còn vết thương của em thì sao?” Anh nhíu mày, hi vọng xử lý vết thương cho cô trước.
“Em không sao, em cảm thấy ông của anh vẫn hạ thủ lưu tình với em lắm, em không đau chút nào cả” Lâm Ngọc Linh không quá để tâm mà vận động mở rộng: “Em còn có thể cử động được, chứ vết thương của anh thì tương đối nghiêm trọng đấy”
Trên thực tế, ông cụ Thanh đánh cô mạnh hơn Chu Hoàng Anh nhiều, nhưng trên người anh có vết thương từ trước, mà cô thì được dùng thuốc của Lục Vương kết hợp với sự huấn luyện của Tiêu Thành Đạt, bây giờ thể chất cô mạnh mẽ hơn nhiều so với người bình thường. Chút đòn roi nhỏ bé đó còn không đến mức nghiêm trọng Nghe cô nói như vậy, Chu Hoàng Anh cũng không nói gì nữa. Chỉ là bây giờ anh cũng đang bị thương, không xử lý vết thương giúp cô được, mà để người khác làm thì anh lại không yên tâm, nên đành phải nghe theo cô.
Lần này Lâm Ngọc Linh xử lý vết thương thành thạo hơn lần trước rất nhiều.
“Có đau không?” Cô thận trọng chạm vào vết thương trên sống lưng của anh: “Anh lỗ mãng quá, nói với ông là trên người anh đang có vết thương chẳng phải sẽ tốt hơn à?
Dù sao anh cũng là cháu của ông ấy”
“Ông ấy không đau lòng đâu” Chu Hoàng Anh trả lời lạnh như băng.
“Em biết anh không thích ông ấy, chắc khi anh còn bé bị đánh không ít nhỉ? Thật ra em cũng không thích ông nội của anh đâu, nhưng mà… Chu Hoàng Anh, em biết ông ấy có thể đi đến một bước này, không phải dựa vào sự từ ái và tình yêu với tổ quốc, mà là thủ đoạn”
Giọng nói của cô giống như dòng suối nước ngọt, cứu vớt người lữ hành đang sắp khô kiệt mà chết là anh.
Chu Hoàng Anh không khỏi hỏi: “Em không hận sao? Còn mẹ anh nữa, bà ta giúp đỡ Tạ Miên mà đối xử với em như thế, em không hận sao?”
Lâm Ngọc Linh cười.
“Có lẽ là không” Cô nói.
Bốn chữ nhẹ nhàng, không có bất kỳ cái gì là quan trọng.
Nói là có lẽ, chẳng bằng nói là thái độ của cô về chuyện này rất lạnh nhạt, càng giống như nói “Đương nhiên là không” hơn.