Có tốp năm tốp ba cánh chim bay qua, trong hoàn cảnh ô nhiễm môi trường như ngày nay, muốn nhìn thấy chim bay cũng không dễ. Trước đây trong thành phố cũng từng nhìn thấy được đủ loại bồ câu, chim sẻ… vậy mà bây giờ, ngay cả trên những cái cây tán lá xum xuê cũng chỉ còn ve sầu Trong lòng Tiêu Thành Đạt thầm cảm thán sinh mệnh yếu ớt, sau đó trở tay đập mạnh quyển sách lên đầu Lục Vương.
“Cút”
“Ê! Thôi được rồi, không đùa anh nữa.
Người của tôi báo tin, học trò của anh với chồng của cô ấy đến nhà họ Chu, sau đó hình như bị thương khá nghiêm trọng”
“Rắc!” Một tiếng, vật nhỏ bé gì đó trong tay Tiêu Thành Đạt bị anh ta bóp nát. Anh ta cúi đầu xuống nhìn thứ trong lòng bàn tay mình, vừa nãy anh ta cũng không dùng quá nhiều sức, chỉ là trong lòng hơi sốt ruột mà thôi, sao lại có thể bóp nát được thứ này?
Lục Vương sờ mũi, biết ngay Tiêu Thành Đạt sẽ phản ứng như vậy: “Trước đó chẳng phải cô ấy không gọi điện thoại được sao?
Chắc là vậy nên cô ấy mới đến nhà họ Chu.”
Vừa nói câu này xong, trong lòng Tiêu Thành Đạt đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Anh ta lười chứng minh mình trong sạch, cho là mình không làm chính là không làm, nhưng lại có người còn quan tâm sự trong sạch của anh ta hơn cả anh ta.
Làm sao vật nhỏ kia chịu được?
Cho dù lòng anh ta như nước đọng, cho dù anh ta có thể bảo trì säc mặt lạnh nhạt, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cắn môi ẩn nhãn, sống chết không chịu kêu đau của cô, trái tim anh ta bỗng nhói đau, có chút khó chịu đứng lên.
“Ê, đừng xúc động quá chứ” Lục Vương vội lên tiếng ngăn Tiêu Thành Đạt lại.
“Tôi đi thăm cô ấy một chút.”
“Đừng, có Chu Hoàng Anh đấy!”
“Anh ta ở đó thì sao? Có tác dụng gì không?” Tiêu Thành Đạt xem thường Lời này có chút tâm bệnh.
Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu cả hai người đều bị thương, chuyện này cũng đủ để chứng minh Chu Hoàng Anh không bảo vệ được cho Lâm Ngọc Linh.
Lục Vương không khuyên nổi Tiêu Thành Đạt, đành phải ra tuyệt chiêu: “Mặc dù không có tác dụng gì, nhưng học trò của anh thích anh ta thì anh làm gì được? Chẳng lẽ trói học trò của anh đến đây?”
Lời này rất thô, nhưng thật.
“Vậy nếu đi đưa cái này thì sao?” Tiêu Thành Đạt chỉ về phía hai lọ thuốc được đặt ở một bên.
Loại thuốc này có tinh hoa chữa trị rất mạnh, là thành quả nghiên cứu mới nhất của Lục Vương. Đương nhiên, Tiêu Thành Đạt cũng cung cấp không ít ủng hộ về kỹ thu: Lục Vương nghe Tiêu Thành Đạt nói vậy, liếm môi. Bây giờ mà để Tiêu Thành Đạt đi tìm Lâm Ngọc Linh với Chu Hoàng Anh, chắc chắn sẽ thêm dầu vào lửa.
Mà để người khác đi thì Lục Vương lại không yên tâm. . truyện ngôn tình
“Được rồi, để tôi đi, dù sao chuyện tôi cài người ở chỗ Chu Hoàng Anh cũng không phải bí mật gì. Bọn tôi thích giám sát lẫn nhau”
Giám sát lẫn nhau?
Tiêu Thành Đạt giật giật khóe miệng, mặc kệ anh ta vậy.
Nhà họ Chu.
Lâm Ngọc Linh né tránh khỏi vòng tay.
của Chu Hoàng Anh, ngại ngùng gãi tóc, sau đó đột nhiên như nhớ ra cái gì đó, đưa điện thoại di động của mình đến trước mặt Chu Hoàng Anh. Sau khi mở khóa màn hình, mặt Trịnh Thành Nam hiện lên trên màn hình.
Đồng thời, cô kết nối vào hệ thống phụ trợ của “huyết tri giảo”, truyền phát những bức ảnh còn lại ra.
“Đây là cái gì?”
“Trịnh Thành Nam, hình như anh ta… sử dụng ma túy” Lâm Ngọc Linh nhẹ giọng mở lời: “Em muốn tìm anh cũng là vì chuyện này”
“Ừ, anh biết rồi”
Thấy người đàn ông này trả lời mà không có chút sợ hãi nào, trong mắt lại lạnh đi mấy phần.
Anh ấy biết chuyện này từ trước rồi sao?
Lâm Ngọc Linh trừng mắt, nhớ tới thái độ lúc trên xe của Trần Tuấn Anh, dường như cô cũng hơi hiểu rồi. Cô thở dài, so với Tiêu Thành Đạt và Trần Tuấn Anh, đương nhiên cô không hiểu rõ Trịnh Thành Nam bằng bọn họ rồi V các anh định làm thế nào?”
“Cứ giữ lại cậu ta trước đã, chờ người sau lưng cậu ta cắn câu” Chu Hoàng Anh nói xong dừng lại một chút, ngón tay hạ xuống, nhẹ nhàng xoa ót của cô. “Em đừng làm gì cả”
Lâm Ngọc Linh cười: “Em không ngốc đến mức đó đâu”
Đúng vậy, cô không ngốc, nhưng lại quá dũng cảm.
Hai người trò chuyện thêm mấy câu rồi đi xuống lầu”
Hà Thanh Nhàn và Trần Tuấn Anh cũng đã trở về, đang cãi nhau ầm ĩ ở trong phòng bếp, có không ít rau quả đã rơi xuống đất.
Trần Tuấn Anh cố ý để Hà Thanh Nhàn bắt nạt trên đầu mình rồi mới hơi phản kích một chút.