Lúc này, trong phòng khách không có một ai Mặc dù có hai người kia, thì cũng rất biết điều mà rời khỏi.
Nhưng mặc dù như vậy, Lâm Ngọc Linh vẫn cảm thấy rất thẹn thùng. Cô đưa tay chống lại ngực Chu Hoàng Anh, chống đỡ anh: “Ngài Chu, có thể đừng ở đây không?”
“Ý em là, em muốn mời anh lên giường…
phiên vân phúc vữ?” Giọng tâm tình của anh mang theo ý cười khàn khàn.
“Em…”
*Yên tâm, hôm nay em bị thương, anh sẽ không động vào em đâu.”
Chu Hoàng Anh chôn đầu vào cổ cô, mùi thơm trên người cô trí mạng như anh túc với người nghiện vậy, khiến anh không thể tự kiềm chế, chỉ muốn vĩnh viễn có được thời khắc mềm mại này. Anh hít thở sâu, sau một lúc mới từ từ buông lỏng cô ra.
Lâm Ngọc Linh đạt được thời gian thở dốc, tóc tai bù xù đứng trước mặt anh, gương mặt cô đỏ như có thể nhỏ ra máu.
Cô như vậy, rất mê người Chu Hoàng Anh ngắm lướt qua rồi dừng lại, cúi người xuống, sau khi tăng nhiệt độ trên môi cô một trận, anh nằm chặt cánh tay.
của cô: “Này bà Chu, chúng ta nên về phòng nghỉ ngơi rồi”
“Vậy, vậy Hoàng Anh, thật ra em… không phản cảm làm những chuyện kia cùng anh”
Cô chỉ thẹn thùng mà thôi.
“Anh hiểu, em không cần phải giải thích những chuyện này với anh, chúng ta ngầm hiểu lẫn nhau là được”
Ừm, cô rất sợ anh sẽ hiểu lầm.
Quả nhiên là một ông chú, chiếm ưu thế về tuổi tác, có thể hiểu thấu tâm tư của cô.
Lâm Ngọc Linh vào phòng tắm tắm rửa, đột nhiên máy điện thoại bỗng đổ chuông, cô nhấc điện thoại lên xem màn hình.
Là một tin nhắn.
Mở khóa màn hình.
“Chín giờ ba mươi phút sáng mai, nếu cô không đến quảng trường Ngô Duyệt, tôi sẽ cho cô biết tay!”
Là một tin nhắn gửi đến từ email.
Nếu đổi lại là bình thường, chắc chắn cô sẽ nghĩ đây là kẻ thù nào đó của Chu Hoàng Anh làm. Nhưng bây giờ cô có nhiều fan hâm mộ như thế, đương nhiên cũng có rất nhiều người có dụng ý khó dò. Bọn họ gửi đến tài liệu quấy rầy hoặc đồ vật uy hiếp nào đó cũng là chuyện bình thường.
Cô cứ thế xóa tin nhắn đi, không để ý những việc kia.
Tâm rửa xong, sau khi đổi băng vải bị ướt và thuốc, Lâm Ngọc Linh năm trên giường nghĩ lại mọi chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, giống như cô đã nằm mơ vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại rồi cô suýt ngủ thiếp đi, nếu không phải cô sợ Chu Hoàng Anh tắm xong không thể tự bôi thuốc, không có chấp niệm nhất định phải hỗ trợ thì lúc này cô đã ngủ mất rồi.
“Em buồn ngủ thì cứ ngủ đi” Lúc Chu Hoàng Anh đi ra, vuốt vuốt đôi mắt cố mở to của cô, “Em thoa thuốc giúp anh, oáp!” Cô ngáp một cái: “Rồi ngủ sau”
Đồ ngốc này.
Chu Hoàng Anh gật đầu, chỉ lên đùi mình: “Chỉ cần thoa thuốc chỗ này thôi.”
*Ài, anh không gội đầu sao?”
“Sao lại phải gội đầu?”
“Em nhớ mùi dầu gội của anh, hai”
z Lâm Ngọc Linh nói câu này xong, hậu.
quả là Chu Hoàng Anh đứng dậy vọt vào nhà tắm, tắm rửa một lần nữa.
Cô cười trộm đứng trước cửa: “Ngài Chu, đừng nói, người cao quá cũng không tốt.”
“Bà Chu, em mà đi giày cao gót cũng cao.
gần bằng anh rồi”
Cái người này!
Dám trào phúng chiều cao của cô!
Lâm Ngọc Linh hừ lạnh một tiếng, không thèm đứng ở cửa chờ anh nữa, lập tức nằm thẳng trên giường lớn.
A, một ngày thần kỳ này.
Hôm sau.
Lâm Ngọc Linh ngủ đến trưa mới dậy, đương nhiên cũng bỏ qua vụ chín giờ rưỡi kia. Giờ này cô với Chu Hoàng Anh mới ung dung bò xuống giường ăn cơm trưa, lười biếng uống một ly hồng trà, sau đó hai người cười cười nói nói tốt bao nhiêu.
Hoàn toàn không để ý những ngôn luận ác độc kia.
Nhưng, sự dễ chịu này không tiếp tục được quá nửa tiếng.
Sau khi Chu Hoàng Anh nhận được một cuộc điện thoại, sắc mặt anh cũng thay đổi.
Anh không kịp nói câu gì, lập tức túm lấy áo khoác quân đội màu xanh trên ghế sô pha, bước nhanh ra khỏi nhà.
“Xảy ra chuyện gì thế? Em có thể đi cùng với anh không?” Lâm Ngọc Linh lo lắng nhìn anh, bắt lại tay anh theo bản năng.
Người đàn ông bỗng im lặng xoay người, lắng lặng nhìn cô, giống như đang trầm tư chuyện gì đó.
Lâm Ngọc Linh càng lo lắng hơn.
Cô rất sợ anh phải đi chấp hành nhiệm vụ gian khổ.
Trên người anh… vẫn còn vết thương.